Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 774: Không đường có thể đi

Hà Hải Giang bị hỏi vậy liền lập tức ngây người tại chỗ, theo bản năng lấy điện thoại di động ra, kết quả một chút tín hiệu cũng không có! Hà Hải Giang lập tức có chút hoảng loạn rồi, nhưng vẫn cố nén hoảng hốt và sợ hãi, nói: "Không sao, nghe nói không có tín hiệu vẫn có thể gọi 110." Vừa nói ra lời này, Ngụy Nhã Cầm hoàn toàn tuyệt vọng, cái đứa trẻ này đầu óc nghĩ kiểu gì vậy? Không có tín hiệu mà vẫn gọi điện thoại được sao? Hắn coi điện thoại di động này là đồ hack à? Quả nhiên, Hà Hải Giang gọi hai ba lần số, kết quả đều không có ai trả lời, trong nháy mắt trợn tròn mắt, vẫn không dám tin lẩm bẩm: "Cái này... Sao có thể? Chẳng phải nói không có tín hiệu vẫn gọi được điện thoại khẩn cấp sao?"
Ngụy Nhã Cầm bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy? Một trong các nguyên tắc cơ bản để điện thoại gọi được chính là phải có mạng lưới. Điện thoại tự nó là một máy phát và máy thu tín hiệu, khi có mạng thì nó có thể nhận và phát tín hiệu. Còn SIM thì như chìa khóa để kích hoạt, có cái chìa khóa này, điện thoại mới có thể thông qua mạng lưới xác định được tín hiệu tương ứng, tìm được nơi đến, mở cửa mà vào, từ đó hoàn thành chức năng gọi điện thoại. Cái chuyện như lời ngươi nói là không có tín hiệu vẫn gọi được, là trường hợp không có SIM. Khi không có thẻ, tức là không có chìa khóa, nhưng một số cuộc gọi khẩn cấp sẽ được ưu tiên xử lý, các nhà mạng thương mại ít cài đặt lớp chặn đối với những cuộc gọi này, chỉ cần gọi thì cuộc gọi sẽ được tự động ghép vào một tín hiệu gần đó, cũng coi như tương đương với việc mình nhờ một cánh cửa lân cận dẫn đường. Nhưng tất cả điều này đều phải dựa trên tiền đề là nhất định phải có mạng! Không có mạng, ngươi muốn gọi điện thoại kiểu gì? Ngươi nghĩ mình cầm thần khí à?" Hà Hải Giang bị Ngụy Nhã Cầm nói cho đỏ bừng cả mặt... Nhìn xung quanh thấy mọi người đang nhìn với vẻ trào phúng, cậu ta cảm thấy bị Ngụy Nhã Cầm làm nhục, tức giận nói: "Ngươi giỏi nói vậy thì ngươi nói xem, bây giờ chúng ta phải làm gì?" Thấy bạn trai bị giễu cợt, Thành Mộc Khiết lập tức nói đỡ: "Nói thì ai chẳng nói được, có bản lĩnh thì nghĩ ra cách giải quyết xem? Chỉ giỏi nói suông, chỉ biết 'đánh pháo miệng' thì tài cán gì chứ?"
Ngụy Nhã Cầm nghe vậy thì lập tức thấy chán nản, biết hai đứa này không thể lý sự, bèn lắc đầu không để ý đến nữa. Thấy Ngụy Nhã Cầm bỏ đi, Thành Mộc Khiết lại nói: "Thôi đi, nói người khác thì đạo lý rõ ràng lắm, đến khi gặp chuyện thì có khác gì đâu, chẳng nghĩ ra được cái gì, Hải Giang dù sao cũng còn đưa ra được ý kiến." Ngụy Nhã Cầm coi như không nghe thấy, không thèm lãng phí nước bọt và sức lực với hai người này. Tìm tử vội vàng nói hòa giải: "Được rồi, thôi đừng tranh cãi nữa. Chắc chắn là điện thoại không gọi được đâu, giờ chỉ có ba cách, một là tiếp tục đi tới, đuổi theo nhóm của Thiên Trụ Phong và Phan tử. Hai là quay lại đường cũ. Ba là ở yên tại chỗ chờ cứu viện..." Kính mắt cau mày nói: "Chỗ này cách Thiên Trụ Phong không xa, theo trên bản đồ thì đi thêm ba bốn tiếng nữa là đến. Nếu mà quay về thì sợ là phải đi mất một ngày, cộng thêm trời tối thì tốc độ chắc chắn chậm hơn, không mười mấy tiếng thì đừng hòng ra ngoài được."
"Vậy chúng ta chờ cứu viện đi?" Diêu Chân bỗng nhiên mở miệng nói, cô nàng vẫn ngồi trong lều, không hề có ý định ra ngoài, theo cô thì trong lều an toàn nhất, không bị gió thổi, không bị tuyết rơi. Cái môi trường khắc nghiệt ở bên ngoài cô nàng chẳng muốn trải nghiệm nữa, giờ cô chỉ muốn về nhà, trở lại văn phòng, uống một ly trà nóng. Cô thề là sau này không bao giờ tham gia mấy cái hoạt động ngoài trời vẻ vang, cao thượng nhưng mà lại toàn hành xác như này nữa! Thà cô cứ ở văn phòng điều hòa mà chết còn hơn!
"Chờ cứu viện?" Hòa thượng cười lạnh một tiếng nói: "Thứ nhất là chúng ta không hề phát tín hiệu cầu cứu, ai mà biết chúng ta đang cần giúp đỡ? Đừng quên, chúng ta là trốn vào núi, có người biết chúng ta lên núi hay không còn là chuyện khác. Nếu ở lại đây thì cũng chỉ có thể chờ nhóm của Phan tử phát hiện chúng ta không đến Thiên Trụ Phong, hoặc là lo lắng cho chúng ta rồi giúp ta cầu viện. Còn không thì các ngươi ở đây mà đợi chết cũng chẳng ai cứu đâu."
"Vậy chúng ta đi đến Thiên Trụ Phong?" Thành Mộc Khiết hỏi. Hòa thượng lắc đầu nói: "Mấy người toàn là lũ 'hậu post bar', chẳng hiểu gì về Phan tử cả. Thật lòng mà nói thì tôi hối hận khi đi cùng với mấy người quá. Dựa vào sự hiểu biết của tôi về Phan tử thì cho dù hắn ta có thích khoe khoang, thích thám hiểm nhưng vẫn có một điểm phải thừa nhận là hắn là một dân 'lữ hữu' lâu năm và chuyên nghiệp. Câu cửa miệng của hắn luôn là an toàn là trên hết, đi đâu cũng chuẩn bị kỹ càng, bao gồm việc khi gặp nguy hiểm thì cứu viện như thế nào. Hơn nữa hắn chắc chắn không bao giờ len lén đi thám hiểm, theo như hắn nói thì làm vậy chẳng khác gì là tự đào hố chôn mình. Trước kia hắn nói vậy tôi còn coi thường, giờ nghĩ lại thì... mẹ nó, làm 'lữ hữu' thì phải yên tĩnh mà chơi thôi mới vui, mới sống lâu được! Còn lũ trẻ trâu thích thể hiện bản lĩnh như bọn ta thì chỉ có thể gọi là ngu xuẩn!"
Lúc này hòa thượng thật sự hối hận, mở miệng ra là tự chửi luôn cả mình vào. Tìm tử nghe vậy thì cũng đỏ mặt tía tai, lần thám hiểm này là do cậu ta hết sức thúc đẩy, vốn cậu ta nghĩ, chỉ cần không đi khiêu chiến mấy nơi nguy hiểm nổi tiếng thì cùng lắm là ăn chút khổ, không có gì lớn. Kết quả vạn vạn không ngờ rằng lại tự đưa mình vào chỗ hiểm địa này. Kính mắt là bạn tốt của Tìm tử, thấy bạn tốt bị chê không ngóc đầu lên được thì không nhịn được nói: "Được rồi, đừng trách nhau nữa, nghĩ cách giải quyết thôi."
"Dù sao tôi là không đi đâu." Diêu Chân kêu lên. Thành Mộc Khiết nói theo: "Tôi cũng không đi, đi lên trước thì không được, quay về thì quá xa, tôi ở lại đây chờ đội cứu viện đến." "Đội cứu viện ở đâu ra chứ, dựa vào cái gì mà đội cứu viện sẽ đến?" Hòa thượng bị tức đến muốn hộc máu rồi. Thành Mộc Khiết định nói gì đó thì Ngụy Nhã Cầm nói: "Lúc chúng ta lên núi không phải là đã đưa đường cho một cô bé sao? Vậy cũng coi như là người chứng kiến rồi còn gì?" Lời này vừa nói ra thì đám người đang gần như tuyệt vọng bỗng bùng lên một ngọn lửa hy vọng. Thành Mộc Khiết nói: "Đúng đấy, chỉ cần người khác hỏi, con bé kia kể lại thì chắc chắn sẽ có người lên núi tìm chúng ta." Hòa thượng cau mày, hắn rất muốn nói rằng, một đứa trẻ thì có đáng tin cậy gì. Đúng lúc đó, Tìm tử kéo hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Cũng nên cho mọi người chút hi vọng chứ, đừng có dập tắt hết, không thì sẽ rất nguy hiểm." Lúc này hòa thượng mới gật đầu, không nói gì nữa.
Thấy hòa thượng không nói gì, Diêu Chân, Thành Mộc Khiết, Hà Hải Giang đều cho là mình đã chiếm được thế thượng phong, liền nói cũng nhiều hơn. Hà Hải Giang nói: "Xem trên TV ấy, cứu viện toàn dùng máy bay trực thăng, chỉ cần có người chịu tìm thì rất nhanh sẽ tìm được thôi. Tôi thấy chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải tự hù dọa mình. Mà nói đi thì nói lại, ở đây có gì đâu? Chẳng qua là lạnh hơn, gió lớn hơn một chút thôi chứ gì? Chúng ta cứ đốt lửa rồi chờ cho ấm thôi, có gì đâu."
"Đúng đúng, mà chúng ta còn có đồ ăn. Ăn nhiều một chút thì cũng tăng thêm nhiệt lượng." Diêu Chân gật đầu tán thành, sau đó nhìn về phía Ngụy Nhã Cầm nói: "Nhã Cầm, tớ thấy cậu trên đường đi có vứt lại không ít đồ đấy, nếu có người đến tìm chúng ta thì chắc sẽ dựa theo đồ vật đó mà tìm tới thôi nhỉ?" Ngụy Nhã Cầm khẽ gật đầu nói: "Tớ có vứt lại chút đồ, nhưng tuyết lớn thế này, sợ là bị vùi hết rồi..." "Không sao, chắc chắn họ có chó nghiệp vụ." Thành Mộc Khiết nói bừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận