Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 705: Thau cơm khô

Phương Chính quay đầu, sờ qua thiếu hỏa côn tử.
"Thưởng cảnh thu!" Hồng hài nhi lập tức bổ sung nói.
"Tính ngươi thông minh, nhanh, rời giường. Hôm nay chúng ta người Nhất Chỉ thôn đều sẽ đi Thông Thiên sơn mạch, lên Thông Thiên phong ngắm cảnh thu, nghe nói từ chỗ đó có thể nhìn thấy thiên trì Trường Bạch sơn." Phương Chính nói.
Nghe nói được ra ngoài chơi, mà lại không chỉ có người trong nhà, còn có một đám người cùng đi? Tiểu hài tử thích gì nhất? Tự nhiên là tham gia náo nhiệt! Đông người, chơi nhiều, ăn ngon cũng nhiều! Cái này cũng không phải là cùng Phương Chính ra ngoài chơi, không phải chịu đói liền là chịu lạnh, đây chính là thật sự đi chơi.
Thế là nguyên bản còn có chút buồn ngủ, Hồng hài nhi lập tức nhảy xuống, Hầu tử đứng lên, ngay cả độc Lang đang nằm rạp trên mặt đất chờ đợi bác đồng tình cũng nhảy dựng lên, sau đó đột nhiên phát hiện, không thích hợp, thế là lại nằm xuống, một bộ ta rất đau bộ dáng, kêu lên: "Sư phụ, ta đau... Sư đệ ra tay quá độc ác, ta muốn đền bù!"
"Được, đền bù chính là ngươi lưu lại giữ nhà, tùy ngươi ngủ đến bao giờ cũng được." Phương Chính vừa nói chuyện, vừa đi lướt qua bên cạnh.
Độc Lang ngạc nhiên, đây là không mang theo hắn chơi sao? Cái này không thể được! Thế là độc Lang vèo nhảy dựng lên, đuổi theo, ngoắc ngoắc cái đuôi, mặt dày mày dạn nói: "Sư phụ, ta phát hiện thân thể ta gần đây hồi phục cực nhanh, vừa mới còn đau mà, bây giờ đã hết đau."
Phương Chính có chút bó tay rồi, đám đệ tử này làm sao người nào da mặt cũng dày hơn người thế? Toàn bộ đều quên hết rồi, da mặt của hắn là dày nhất...
Hầu tử móc con sóc từ biệt thự trên giường lớn của nó ra, bất quá gia hỏa này lười biếng, chỉ nằm sấp, ngồi xuống hỏi một chút đi đâu, nghe nói đi chơi, xoay người, ghé vào vai Hầu tử lại ngủ.
Đối với chuyện này, mọi người chỉ cười cười, lười đánh thức nó.
Rửa mặt, quét dọn phật đường, thổi lửa nấu cơm, một loạt việc xong xuôi, trời cũng gần sáng rồi, gõ trống khua chuông, đồng thời gà trống dưới núi cũng đồng loạt cất tiếng gáy, chân trời, mặt trời nhô lên, một ngày mới bắt đầu.
Xuống núi, liền thấy thôn dân Nhất Chỉ thôn ai nấy đều vui vẻ ra ngoài, ba năm người một đám, hai ba người một tốp, cùng nhau tiến bước, trò chuyện vui vẻ.
Thấy Phương Chính mang theo độc Lang, Hầu tử, con sóc, Hồng hài nhi xuống núi, mọi người nhao nhao tiến lên chào hỏi.
Phương Chính thì chắp tay trước ngực, từng người đáp lễ.
Hầu tử, Hồng hài nhi, con sóc học theo, cũng chắp tay trước ngực hoàn lễ.
Chỉ có độc Lang, vừa xuống núi đã bị Manh Manh bắt lấy, cưỡi trên lưng nó, chạy trước đi chơi. Mặt khác, với tư cách con sói duy nhất của Nhất Chỉ thôn, nó đã thành công tiếp quản chức vụ đại đội trưởng đội trị an chó điền viên Trung Quốc ở Nhất Chỉ thôn, vừa ra khỏi núi, một tiếng hú của nó, một đám chó điền viên Trung Quốc liền gâu gâu gâu chạy tới đón tin.
Một đám trẻ con thấy thế, chơi rất vui, cũng chạy đến góp vui, nhất thời, trẻ con, chó chạy đầy đường, loạn thành một đoàn.
Người lớn thấy vậy, chỉ cười ha ha, nhắc nhở bọn trẻ chú ý an toàn, lại không có ý ngăn cản.
Đợi đến khi Vương Hữu Quý, Đàm Cử Quốc, Dương Hoa, Dương Bình thống kê xong nhân số, để lại người trông thôn, những người còn lại đồng loạt xuất phát, tiến về Thông Thiên sơn mạch.
Thông Thiên sơn mạch có ba ngọn núi chính, trong đó Thông Thiên phong là cao nhất, cũng gần bên trong nhất, Phương Chính từ nhỏ đã nghe người ta nói, đứng ở trên đỉnh Thông Thiên sơn mạch có thể nhìn thấy thiên trì Trường Bạch sơn. Bất quá, đến khi hắn trưởng thành, hiểu biết về địa lý, mới biết, đó là lời nói dối, lừa trẻ con thôi.
Vị trí địa lý của bọn họ hoàn toàn có thể nhìn thấy bóng dáng của Trường Bạch sơn, nhưng mà muốn nhìn thấy thiên trì? Vậy thì nghĩ nhiều rồi, thiên trì nằm trên đỉnh chính của Trường Bạch sơn, cao 2189,1 mét. Mà Thông Thiên Sơn cũng chỉ khoảng hai ngàn mét chưa đến, với độ cao này, làm sao có thể thấy thiên trì ở trong lòng núi? Nên biết rằng, ngay cả ở trên đỉnh Trường Bạch sơn cũng phải cúi đầu nhìn xuống. Muốn từ ngọn núi khác thấy thiên trì, phải cao hơn rất nhiều mới có thể làm được.
"Vương thí chủ, năm xưa các người lừa chúng ta thật là khổ a. Chúng ta đều tưởng lên núi là sẽ thấy được thiên trì nữa chứ..." Phương Chính cười khổ nói.
"Ha ha... Không lừa các ngươi, những đồ lười các ngươi có chịu rời giường, cùng chúng ta lên cao không?" Vương Hữu Quý không hề đỏ mặt, ngược lại còn có chút đắc ý nói.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi: "Vương thí chủ, bần tăng nhớ không nhầm, đứng ở trên đỉnh Thông Thiên sơn mạch, có thể nhìn thấy một mảnh hồ nước. Đó là hồ gì? Cũng rất đẹp a. Bất quá, hồ đó rất thần bí, chỉ có thể thỉnh thoảng thấy được, phần lớn thời gian đều bị sương mù bao phủ."
Vương Hữu Quý nghe xong, sắc mặt lập tức ngưng trọng, nói: "Hồ ngươi nói ta biết, nhưng ta không nói rõ ràng được, ngươi cứ hỏi thư ký Đàm đi. Năm đó anh ấy từng đi qua..."
Phương Chính thấy Vương Hữu Quý mặt mày nghiêm trọng, trong lòng có chút buồn bực, chỉ là một cái hồ thôi, đến mức thế sao? Chẳng lẽ cái hồ này còn có chuyện gì đặc biệt sao? Trong lòng tò mò, Phương Chính tìm đến Đàm Cử Quốc, hỏi nghi vấn trong lòng.
Đàm Cử Quốc nghe xong, vẻ tươi cười thường trực trên mặt lập tức cứng đờ lại, sau đó lấy tẩu thuốc ra rít hai hơi mạnh, lúc này mới nói: "Cái hồ ngươi nói, không phải một cái hồ. Mà là một vùng hồ, trước kia từng có không ít chuyên gia đến nghiên cứu khoa học, bởi vì nó được tạo thành từ rất nhiều hồ nước nhỏ, lại thường xuyên có sương mù bao phủ, cho nên người ta gọi nó là "Quần hồ ngàn sương". Bất quá người già ở đây lại không gọi vậy, đều gọi nó là: "Thau cơm khô."
Về phần tại sao gọi như vậy, thì có nhiều cách giải thích lắm. Dân gian lưu truyền một câu chuyện nhỏ, nghe nói năm xưa có một anh chàng tên Kim Lương lên núi hái thuốc, về sau gặp một ông lão đói khát. Kim Lương thấy vậy, liền đem lương khô mang theo bên mình đưa cho ông lão, lão ăn xong rồi đi, không một tiếng cảm ơn. Về sau, hễ cứ Kim Lương lên núi là lại gặp được ông lão kia, mỗi lần lão đều chủ động đòi ăn, Kim Lương lần nào cũng thà để mình đói bụng chứ cũng sẽ đem lương khô, đồ ăn của mình cho lão. Cho đến một ngày, ông lão đột nhiên tìm đến Kim Lương, không đòi ăn nữa, ngược lại cho anh một cái thau cơm khô, rồi nói: Cái thau này cứ có nước là sẽ có cơm khô, về sau ngươi sẽ không cần chịu đói nữa.
Kim Lương mang cái thau cơm khô trở về, sau khi thử nghiệm thì quả nhiên đúng vậy, chỉ cần thêm nước là có cơm khô ngay, anh lập tức mừng rỡ. Nhưng mà tin tức này đến tai chị dâu của anh, thế là ả xúi giục anh trai mình đòi cái thau cơm khô. Một hôm, Kim Lương lên núi hái thuốc, anh trai và chị dâu của anh lén lút đi theo, thấy Kim Lương đang dùng thau cơm khô nấu cơm, ả liền xông lên, cướp lấy cái thau cơm khô, sau đó úp cái thau cơm khô đó lên đầu Kim Lương.
Ngay lúc đó, trời đất rung chuyển, thau cơm khô nổ tan tành, biến thành vùng đất thau cơm khô như bây giờ, nước bên trong biến thành hồ, thành suối, còn cơm bên trong thì biến thành từng ngọn đồi nhỏ giống nhau y hệt. Mà chị dâu của Kim Lương thì chết vì vụ nổ, còn anh trai anh thì dù chạy trốn thế nào cũng chỉ chạy lòng vòng tại chỗ, cuối cùng chịu chết đói trong núi sau ba ngày ba đêm.
Còn Kim Lương thì nhờ ông Sơn Thần kia giúp đỡ nên đã thoát ra khỏi vùng thau cơm khô. Bởi vì nơi đây vốn là từ cái thau cơm khô mà ra, nên mọi người gọi nơi này là Thau Cơm Khô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận