Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 278: Thật không trách bần tăng tiểu thuyết: Lão Nạp Phải Hoàn Tục tác giả: Nhất Mộng Hoàng Lương

Phương Chính mỉm cười.
Hồng hài nhi thì xem thường bĩu môi nói: "Hoang đường, ta chỉ thấy qua La Hán ăn thịt, chứ chưa thấy kiểu đó bao giờ. Vẫn là tiểu thừa Phật giáo Tiêu dao tự do, tự độ mình, hơi đâu mà quản nhiều vậy. Cái pháp Phật của ngươi lại là không được ăn thịt, không được uống rượu, không được ăn ngũ vị tân, không được kết hôn, không được sinh con, không được có tóc... Đơn giản... Đúng, ta nghe người ta nói qua, bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất! Thân thể tóc da do cha mẹ sinh ra, ngươi cứ như vậy cắt mất, ngươi đây chính là bất hiếu! Ừm... Còn nữa, còn nữa... Không nhớ nổi, tóm lại, ngươi làm như vậy là không đúng. Ta đề nghị, hôm nay bắt đầu chúng ta liền theo tiểu thừa Phật giáo, nhậu nhẹt, tiêu dao tự do!"
Độc Lang và Hầu Tử nghe xong, tim đập thình thịch, nếu không phối hợp chút thì sao?
Con sóc vốn không ăn thịt, kiên định đứng về phía Phương Chính, nằm đó giơ bốn chân lên, còn cái đuôi thì kêu lên: "Dù sao ta theo sư phụ!"
Phương Chính thì cười ha hả nhìn Hồng hài nhi nói: "Tịnh Tâm, ngươi có biết vì sao Phật gia không ăn thịt, không kết hôn, không sinh con, không để tóc không?"
Hồng hài nhi hừ hừ nói: "Chơi trội, để người ta chú ý thôi, nô dịch tư tưởng của người khác thôi!"
Phương Chính lắc đầu nói: "Ai mà không biết thịt ngon? Ai mà không biết phụ nữ đẹp? Ai mà không biết tầm quan trọng của việc nối dõi tông đường? Ai mà không biết có tóc sẽ đẹp hơn? Nhưng mà, tăng nhân chính là không muốn những thứ đó, để nói cho thế nhân biết rằng, những thứ mà thế nhân coi trọng đó, vẫn có thể buông bỏ được, hơn nữa sau khi buông bỏ còn có thể vui vẻ, tự do. Nếu thế đều có thể vui vẻ tự do, thế nhân còn có gì không buông được chứ? Cười đối diện với nhân sinh, nhân sinh mới có thể cười lại với ngươi, bụng đầy oán trách, thì có ích gì?"
Hồng hài nhi lập tức im lặng, nhưng vẫn không bỏ cuộc kêu lên: "Vậy... Đó chẳng phải tự lừa mình à? Không vui thì là không vui, đã xui rồi còn vui vẻ cái gì, vớ vẩn..."
"Hảo vận chưa bao giờ rơi xuống đầu kẻ chịu an phận, thường xuyên rơi xuống kẻ luôn cố gắng tiến lên nhưng vẫn gặp xui xẻo. Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, ngươi hiểu không?" Phương Chính hỏi lại.
Hồng hài nhi như hiểu ra điều gì, nhắm mắt suy nghĩ: "Nghe có lý à, theo lời hắn nói, mình phải luôn chuẩn bị một thương đâm chết hắn mới được, nếu không cứ chờ cơ hội, sợ là không xong nhiệm vụ mất."
Thấy Hồng hài nhi gật gật đầu, Phương Chính tưởng rằng đứa nhỏ này rốt cuộc bị hắn thuyết phục, trong lòng có chút đắc ý, đọc kinh văn, sách vở bao lâu nay không phí công! Bất quá, nếu hắn biết được Hồng hài nhi đang nghĩ gì, đoán chừng ruột cũng hối hận xanh cả đi?
Hồng hài nhi lâm vào trầm tư ám sát, bữa cơm này cũng tự nhiên mà bắt đầu.
Ăn no nê, Phương Chính đang định xem lúa gạo của mình, thì điện thoại lại vang lên!
Phương Chính cầm lên xem, vẫn là số máy lạ kia, Phương Chính nhướng mày, nhận, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe đầu dây bên kia truyền tới giọng một đứa trẻ: "Ba ơi, ba đó hả?"
Phương Chính khổ sở nói: "A Di Đà Phật, con trai, con gọi nhầm số rồi, bần tăng không phải ba của con."
Nói xong, Phương Chính lại cúp máy, khẽ lắc đầu, đẩy cánh cửa sau phòng thương lượng rồi mới đi ra, điện thoại lại vang lên.
"A Di Đà Phật, con trai, bần tăng không phải ba của con." Phương Chính không cần nghĩ, cầm lên là nói ngay.
Kết quả...
"Ấy... Đại sư, kỹ thuật giả giọng của ngươi còn cao hơn tôi à." Trong điện thoại vang lên một giọng nữ lạ nhưng lại hơi quen quen.
Phương Chính ngạc nhiên, không phải là đứa bé kia! Nhanh chóng xem điện báo, quả nhiên là một số lạ khác, vẫn là máy bàn! Nhưng sao số này quen quen thế? Không kịp nghĩ nhiều, mặt Phương Chính đỏ ửng, nhanh chóng đáp: "A Di Đà Phật, xin lỗi thí chủ, vừa rồi có một tiểu thí chủ cứ gọi điện thoại cho ta... Ừm, thí chủ có chuyện gì không ạ?" Phương Chính cũng không biết nên giải thích thế nào, há miệng đã chiếm tiện nghi của người ta, hình như có hơi quá đáng.
Đầu dây bên kia truyền đến một tràng tiếng cười, sau đó cô gái dùng giọng ngọt ngào nói: "Nếu đại sư đã thành tâm xin lỗi, vậy cho tôi một cơ hội, nghe tôi kể cho đại sư nghe một vài chuyện nhé."
Phương Chính nghĩ, dù sao cũng không có gì làm, cứ nghe vậy.
Nghe Phương Chính đồng ý, cô gái có vẻ rất vui, thở phào nhẹ nhõm một tiếng, nắm chặt tay, kìm nén sự kích động trong lòng, thầm nghĩ: "Rốt cuộc xong rồi! Lần này xem cái gã hòa thượng nhà giàu kia nói sao!"
Thế là cô gái nói: "Đại sư, là thế này, mỗi ngày ngài ra ngoài hóa duyên Khai Quang các kiểu, có mệt không?"
Phương Chính ngạc nhiên, hóa duyên, Khai Quang? Khai Quang hắn thật sự chưa thử qua, hóa duyên thì cũng chỉ ở dưới chân núi, cái này còn chưa đến mức mệt mỏi, cho nên nói: "Vẫn được."
"Vậy hả, nhưng tôi có thể làm cho ngài thoải mái hơn khi đi hóa duyên đó, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là nhân viên tư vấn xe hơi của cửa hàng Porsche Hắc Sơn, tiểu Vinh. Lần trước chúng ta đã gọi điện thoại rồi, đại sư có vẻ không hứng thú với việc giảm giá của chúng tôi, cảm thấy năm vạn giảm giá là một sự vũ nhục với ngài. Cho nên, lần này tiểu Vinh giới thiệu cho ngài một chiếc siêu xe hạng sang tuyệt đối phù hợp với giá trị của ngài, Porsche Thiên Sứ, đây là mẫu mới nhất của năm nay, toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc, giá thị trường 13 triệu! Nếu hôm nay quyết định, chúng tôi sẽ giao hàng tận nơi, mặc kệ ngài ở đâu." Tiểu Vinh nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, sau đó chợt nhớ ra, năm ngoái, chính cô gái này đã chào hàng xe cho hắn, sau đó hắn lấy cái cớ không giảm được năm vạn kia để từ chối, lúc ấy chỉ thuận miệng chơi ác một chút, không ngờ nhanh như vậy đã đụng trúng họng súng...
Phương Chính vội ho một tiếng, trả lời: "Thì ra là Vinh thí chủ à, bần tăng mạo muội hỏi một câu, xe này tính năng việt dã thế nào? Bần tăng thường xuyên vào núi."
Tiểu Vinh nghe xong tính năng việt dã, lập tức cười như hoa nở, trực tiếp hỏi tính năng, đây là có ý rồi! Vì thế nói: "Đây là mẫu SUV mới nhất của công ty Porsche, tính năng việt dã không nói là mạnh nhất, nhưng mà đi vào núi thì vẫn không có vấn đề. Có khách hàng đã lái xe đi Tây Tạng, đúng là một đường chạy băng băng, thông suốt! Đúng rồi, đại sư, đường sá ở chỗ ngài thế nào?"
Phương Chính như đang xây bậc thang đá, nói: "Vừa xây xong..."
"Vừa xây xong, vậy thì khẳng định không thành vấn đề! Đường mới làm bây giờ đều là đường rộng, xe của chúng tôi, chạy như bay!" Tiểu Vinh không đợi Phương Chính nói hết, lập tức nói.
Phương Chính liếc mắt, con bé này nhanh mồm nhanh miệng quá, không thể để ta nói hết à?
Quả nhiên, Phương Chính còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe đối phương hỏi: "Đại sư, đường núi ở chỗ ngài có dốc không ạ?"
Phương Chính như cái cầu thang kia, nói: "Không tính là quá dốc, nhưng..."
"Vậy thì quá OK rồi, xe ủi đi được, xe của chúng ta đi được! Ngài còn có câu hỏi nào không? Cứ hỏi hết đi, tôi cam đoan cho ngài một câu trả lời hoàn mỹ!" Tiểu Vinh hào hứng hỏi.
Phương Chính cười khổ nói: "Thí chủ, vẫn là vấn đề về đường, đường núi ở chỗ bần tăng không tính là dốc, đường cũng thật sự là mới xây, bất quá đường núi là bậc thang đá, bề rộng chưa được 1,5 mét, nếu xe của cô có thể lên được, bần tăng muốn thử xe..."
"Bíp——bíp——"
Phương Chính ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, lắc đầu nói: "Cái này không trách được bần tăng nha... A Di Đà Phật, đúng là một thí chủ nóng tính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận