Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 131: Phật tượng gia trì

Chương 131: Phật tượng gia trì Tuy nhiên Tiểu Mễ Lạp nghe không hiểu, chỉ coi con đang chơi đùa cùng nàng, cô bé vui vẻ đến miệng không ngậm được.
Đúng lúc này, Độc Lang uể oải trở về, mắt Tiểu Mễ Lạp lập tức sáng lên, chỉ vào Độc Lang hỏi Phương Chính: "Đại đầu trọc, đây là chó à?"
"Ừm... Coi như là tổ tông của chó đi. Ngươi đừng thấy nó đầu to, nó hiền lành lắm." Phương Chính cười ha hả nói với Tiểu Mễ Lạp.
Độc Lang nghe vậy, ngẩng cao đầu lên, nhìn nhìn hạt thông trên tay Tiểu Mễ Lạp, con sóc trên vai, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, thần giữ của hạt thông đều rơi vào tay nha đầu này, chắc chắn không có chuyện tốt! Thế là con hàng này nhấc chân quay mông định chuồn đi!
Kết quả...
Phương Chính một tay kéo nó về, sau đó đặt Tiểu Mễ Lạp lên lưng Độc Lang, dưới sự uy hiếp và dụ dỗ, Độc Lang rốt cuộc bị ép thành bạn chơi thứ hai của Tiểu Mễ Lạp, mang theo Tiểu Mễ Lạp ra khỏi chùa, chạy nhảy lung tung khắp nơi.
Có Độc Lang và con sóc trông coi Tiểu Mễ Lạp, Phương Chính tự nhiên không lo lắng, hai con này trí thông minh ngày càng cao, Phương Chính luôn cảm thấy, chúng nó cách thành tinh không còn xa.
Cùng lúc đó, bên trong phật đường, bỗng nhiên truyền ra một tiếng khóc nhỏ!
Phương Chính đi đến cửa phật đường, nhìn vào, thấy Lỗ Song Song quỳ trên mặt đất, khóc như mưa.
Phương Chính cũng có chút ngơ ngác, hắn học trong kinh phật cũng không có dạy hắn cách khuyên nhủ phụ nữ đang khóc, nên đi qua hay không đi qua?
Phương Chính sờ sờ đầu trọc, hoàn toàn không có khái niệm.
"Đinh! Có cần ta giúp một tay không?" Hệ thống đột nhiên hỏi.
"Ngươi thấy sao? Nếu ta mà có tóc, bây giờ chắc cũng rụng sạch... Phụ nữ khóc, thật đáng sợ. Bất quá, nàng ấy thật sự rất đau lòng, giống như... giống như lúc trước cha của Nhất Chỉ đi vậy. Ta có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng nàng, nhưng ta hoàn toàn không biết phải làm sao để khuyên giải." Phương Chính thầm nghĩ.
"Thiên thủ thiên nhãn Quan Âm đối với người khác mà nói là cầu phúc, đối với ngươi mà nói thì là một đạo sư tốt nhất. Có lẽ, ngươi nên thỉnh cầu nàng ấy giúp đỡ." Hệ thống nói.
Phương Chính ngạc nhiên: "Mời Quan Âm Bồ tát giúp đỡ? Cái này... được sao?"
Mặc dù hệ thống rất thần kỳ, nhưng việc mời Bồ tát giúp đỡ, chuyện này, Phương Chính cũng có chút hoang mang... Như vậy được sao?
"Không phải cầu Bồ tát, mà là năng lực được thêm vào chân dung Thiên thủ thiên nhãn Quan Âm trên vạn phật bài. Cũng giống như đưa tử Quan Âm, có thể khiến ngươi có thể giúp người khác mang thai, đây chỉ là một loại dẫn đạo thần thông đặc biệt." Hệ thống nói.
"Vậy làm thế nào để thi triển?" Phương Chính hoàn toàn không có khái niệm.
"Chỉ cần ngươi ở trong chùa, có thể mượn lực của tượng thần, để dẫn dắt ngươi hoàn thành một vài việc mà ngươi không biết, hoặc là cường hóa một vài thần thông của ngươi, tỷ như giúp người mang thai, thiên nhãn thần thông các loại. Bất quá những việc này vẫn lấy ngươi làm chủ đạo, lực lượng của tượng thần chỉ là phụ trợ mà thôi. Ngươi sử dụng thần thông Nhất Mộng Hoàng Lương là hiểu ngay..." Hệ thống nói.
Phương Chính gật gật đầu, nhìn về phía Lỗ Song Song, hít sâu một hơi, chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật!"
Lỗ Song Song từ khi vào phật đường, liền quỳ ở đó bất động, nàng vốn cho rằng hết thảy chỉ như nàng nghĩ, bản thân đang tự gây tê thôi, hoặc là vụng trộm khóc một trận để xả stress.
Nhưng, khi nàng quỳ gối trên bồ đoàn, nói ra nỗi hoang mang, đau khổ trong lòng, thì vạn phật bài phía trước đột nhiên phát ra một tia kim quang. Kim quang rất nhạt, lóe lên rồi biến mất, giống như ảo giác.
Lỗ Song Song cũng chỉ cho là ảo giác, nhưng khi liếc nhìn vạn phật bài, mắt Thiên Thủ Quan Âm dường như hơi động, ánh mắt thương cảm, từ bi khiến nàng giật mình! Vội ngẩng đầu, lại thấy, Quan Âm trên vạn phật bài vẫn y như cũ, không hề động đậy.
"Chắc chắn là ảo giác." Lỗ Song Song nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng niệm phật: "A Di Đà Phật!"
Lỗ Song Song theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại không thấy Phương Chính và Tiểu Mễ Lạp đâu cả, càng quỷ dị hơn là, cây bồ đề trong tự viện lại nở hoa! Tuyết cũng tan, rồi từng đóa từng đóa liên hoa nở rộ trong tự viện, trên tường, trong sân, rất nhiều liên hoa!
"Cái này..." Lỗ Song Song lộ vẻ kinh ngạc, Vội vàng chạy ra khỏi phật đường, soạt một tiếng, tiếng nước vang lên.
Lỗ Song Song cúi đầu nhìn xuống, dưới chân không phải đất mà là nước!
Ngẩng đầu lên, không thấy chùa đâu, chỉ còn lại một cây bồ đề vô cùng tươi tốt!
Quay đầu, phật đường cũng biến mất! Chỉ còn lại một vùng hồ sen mênh mông...
"Ta đang ở đâu vậy?" Lỗ Song Song nhìn xung quanh, trong hoang mang mang theo vài phần khẩn trương và sợ hãi hỏi.
Nhưng xung quanh chỉ có một khoảng không vô tận, không ai trả lời câu hỏi của nàng.
Lỗ Song Song càng thêm hoảng hốt...
Đúng lúc này, một trận tiếng nước chảy vang lên, sau đó một con đường từ dưới chân nàng nhô lên, đường kéo dài đến chỗ sâu của hồ sen, vì bị hoa sen che khuất nên không nhìn thấy gì bên trong.
Lỗ Song Song gan dạ tiến lên phía trước, rẽ hoa sen ra, đi tiếp, cảnh vật xung quanh thay đổi... Hoa sen bắt đầu trở nên thưa thớt, phía trước hình như có người đang nói chuyện.
"Có người!" Lỗ Song Song đang định chạy về phía trước thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một tiểu hòa thượng đầu trọc, mặc một bộ tăng y trắng muốt, toàn thân toát ra một vẻ trong trẻo sạch sẽ, chỉ cần nhìn thoáng qua, lo lắng, khủng hoảng trong lòng nàng liền bình tĩnh lại.
"Phương Chính đại sư?" Lỗ Song Song hỏi.
Phương Chính khẽ ngẩng đầu lên, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, ngước mặt nhìn trời.
Lỗ Song Song nhìn theo ánh mắt Phương Chính lên trời, sau một khắc, nàng trợn tròn mắt!
Chỉ thấy trên bầu trời, một vị tăng nhân mặc áo trắng ngồi trên bảo tọa Hoàng Kim Liên Hoa, phía sau có hơn ngàn cánh tay tạo những ấn quyết khác nhau, tay còn cầm những bảo vật khác nhau, pháp tướng uy nghiêm, nhưng lại lộ vẻ hiền lành! Người này vô cùng lớn, che khuất cả nửa bầu trời!
"Quan Âm Bồ tát?!" Lỗ Song Song không dám tin hỏi.
"A Di Đà Phật, chính là bần tăng. Lỗ Song Song, ngươi vào Nhất Chỉ Miếu, bái lạy bần tăng, cung phụng hương hỏa, trong lòng có điều cầu, bần tăng tự nhiên sẽ giúp ngươi. Bất quá khúc mắc trong lòng ngươi vẫn cần chính ngươi tự mở ra." Quan Âm Bồ tát lên tiếng.
Lỗ Song Song ngước nhìn trời, hoàn toàn không phát hiện, Phương Chính bên dưới đang vắt óc suy nghĩ nên nói như thế nào.
Toàn bộ chuyện này, đúng là tượng thần dẫn dắt hắn bố trí ra khung cảnh, thậm chí trong mơ hồ hắn cũng biết nên làm như thế nào. Nhưng tượng thần dẫn dắt rất mơ hồ, nhiều thứ đều cần tự hắn suy nghĩ, tự mình lĩnh ngộ mới có thể hoàn thành.
Tượng thần trên bầu trời không phải hư ảo, mà là chân chính hình chiếu tượng thần Quan Âm Bồ tát đến hiển hóa pháp thân, không có ý thức của Bồ tát, tất cả đều do Phương Chính điều khiển. Mà pháp thân này cung cấp không chỉ là dẫn dắt, còn có hơi thở từ Bồ tát, có thể làm bình ổn lòng người, có hiệu quả thanh tịnh tâm thần.
Lỗ Song Song nhìn Quan Âm Bồ tát trên trời, cảm nhận được khí tức hiền lành mà Bồ tát tỏa ra, mơ hồ cảm thấy ấm áp, an tâm, như tìm được một nơi tránh gió trong vòng tay Hàn Khiếu Quốc.
Lỗ Song Song chắp tay trước ngực, hành lễ nói: "Khẩn cầu Bồ tát giúp đỡ ta."
"Người mà ngươi muốn gặp đang ở ngay phía trước, hãy đi đi..." Quan Âm Bồ tát chỉ tay về phía trước.
Lỗ Song Song gật đầu, đi về phía trước, xuyên qua một bụi hoa sen dày đặc, Lỗ Song Song ngẩn người! Không có hồ sen, trước mắt là một thành phố phồn hoa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận