Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 57: Hàn Khiếu Quốc phương pháp

"Đại sư, mời nói." Hàn Khiếu Quốc lên tiếng.
Phương Chính nói: "Thứ nhất, việc trị liệu sẽ chỉ diễn ra ở trên núi này."
Hàn Khiếu Quốc gật đầu.
Phương Chính tiếp tục: "Thứ hai, sau khi con gái của ngươi khỏi bệnh, không được phép nói với bất kỳ ai rằng việc này do bần tăng chữa khỏi."
Hàn Khiếu Quốc ngạc nhiên, rồi nghĩ đến bản lĩnh cao cường của Phương Chính, lại chọn ẩn cư tại nơi nghèo nàn này, chắc hẳn là không muốn ra ngoài tranh đoạt danh lợi, nên gật đầu đồng ý. Hắn đâu biết rằng, việc Phương Chính ở lại nơi đây, phần nhiều là bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn được vẻ vang mà...
Phương Chính nói: "Sau nữa, dù thế nào ngươi cũng phải đi tự thú, từ bỏ việc chống cự. Về sinh tử, bần tăng không thể cho ngươi bất kỳ cam đoan nào, hết thảy do pháp luật quyết định, đó cũng là sự tự cứu chuộc của ngươi và là tiền thuốc men của bần tăng."
"Ta biết, ta thiếu áp giải viên quá nhiều, nếu ta chết, thì sẽ bồi mạng, nếu may mắn không chết, ta cả đời sẽ dùng để chuộc tội." Hàn Khiếu Quốc gật đầu, hắn đã sớm nhìn thấu sự sống chết của bản thân, điều duy nhất không yên lòng chính là đứa con gái.
"Được... Vậy thì chờ đến ngày mai đi." Phương Chính nói.
Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một lớn, sấm chớp liên hồi... Phương Chính cũng không rõ mình làm như vậy là đúng hay sai, nhân tính vốn phức tạp, liệu rằng vì hắn cứu được con gái của Hàn Khiếu Quốc, thì hắn có thật tâm hối cải không? Phương Chính không thể biết...
"Cứ cố hết sức mình, thuận theo ý trời. Gặp nhau là do duyên phận, bần tăng mới có được Tiểu Hoàn đan, liền gặp phải chuyện như vậy, xem ra cô bé kia số cũng chưa đến mức phải tuyệt mệnh. Thôi, không phải vì công đức gì to lớn, chỉ là vì cứu người thôi. Còn Hàn Khiếu Quốc, nhân quả tuần hoàn báo ứng nhãn tiền, giết người thì phải đền mạng." Phương Chính thầm cảm thán.
Mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh, hơn một giờ sau, mưa đã tạnh.
Nhưng hơi lạnh mà mưa mang lại vẫn còn...
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Phương Chính nhìn ra, mắt liền sáng lên! Toàn bộ chùa đều bị băng bao phủ, cổ tháp khoác lên một lớp băng, dưới ánh mặt trời, lộ ra vẻ đẹp lấp lánh khác thường! Dưới mái hiên, băng nhũ treo lủng lẳng, như những thanh bảo kiếm... Đây là một trong những món đồ chơi mà Phương Chính thích nhất hồi còn bé, không nhịn được, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, liền lấy xuống hai cái, cầm trong tay, coi như trường kiếm mà vung vẩy, có chút cảm giác trẻ thơ.
Đúng lúc này, Độc Lang cũng chạy ra, con vật này hấp tấp cũng gặm một đoạn băng nhũ rồi đối đầu với Phương Chính, kết quả là, khi va chạm vào nhau, băng nhũ bị gãy làm mấy đoạn, cả hai không còn cách nào khác đành phải đi tìm băng nhũ khác để quyết đấu tiếp.
Náo loạn mới vừa sáng, dưới đất đầy những băng nhũ...
Nồi lớn được nổi lửa, bắt đầu nấu cơm. Trong khi chờ cơm chín, thì đánh một bộ Đại Lực Kim Cương Chưởng, rồi cơm cũng ra nồi!
Lúc này, Hàn Khiếu Quốc cũng thức dậy, hôm qua bị lạnh cóng, cộng thêm ban đêm suy nghĩ nhiều nên gần như không ngủ, bởi vậy mới dậy trễ. Nghe mùi cơm thơm lừng, Hàn Khiếu Quốc liền tiến lại, tò mò hỏi: "Đại sư, cơm gạo của ngươi sao thơm vậy? Như còn thơm hơn cơm ta ăn tối hôm qua!"
"Đây là gạo ngon của bần tăng, một lát nữa ngươi thử xem." Phương Chính cười ha hả, lần này hắn thả nhiều gạo ngon hơn chút, tương lai Hàn Khiếu Quốc vận mệnh chưa định, Phương Chính xem như cho hắn một bữa ngon, tiễn hắn một đoạn đường.
Hàn Khiếu Quốc nghe vậy, cười ha ha, hiểu ý Phương Chính, cũng không nói gì thêm. Suy nghĩ một đêm, dường như đã nghĩ thông suốt.
Cơm ra nồi, một người một sói đều bắt đầu ăn một cách ngon lành, nhất là Hàn Khiếu Quốc, chưa từng ăn bữa cơm nào ngon như vậy, cứ thế từng ngụm từng ngụm mà nuốt, mùi thơm đó, khiến cho tráng hán này suýt nữa cảm động mà khóc.
Về phần Phương Chính, ngày nào cũng ăn, sức miễn dịch cũng đã tăng lên, nên thong thả ăn cơm, thỉnh thoảng lại uống nước, thuận miệng, khí định thần nhàn, có chút hương vị của bậc cao tăng đắc đạo.
Ăn điểm tâm xong, Phương Chính bảo Hàn Khiếu Quốc chờ ở hậu viện, mình thì cầm khăn lau chùi Phật đường.
Hàn Khiếu Quốc thấy vậy, cũng không nhàn rỗi, bắt đầu giúp Phương Chính quét sân, lau cửa...
Hai người đang bận rộn thì ngoài kia vang lên một loạt tiếng bước chân.
Phương Chính nghe thấy, liền buông khăn lau xuống, thở dài.
Hàn Khiếu Quốc thì mỉm cười, nói với Phương Chính: "Đại sư, xin nhớ kỹ lời ngài đã nói."
Phương Chính gật gật đầu, ở ngoài cửa lớn, một đám người đi đến.
"Đại sư, chúng ta lại tới tham quan... Ách, Hàn Khiếu Quốc?! Đứng im đó!" Trương cục trưởng đối địch, còn có mấy cảnh sát vũ trang theo sau Ngô Hải và Bàng Vĩ. Trương cục trưởng vừa vào, trước đó một khắc còn tươi cười, giây sau liền nghiêm mặt lại, chỉ vào Hàn Khiếu Quốc quát lớn!
Ngô Hải và mọi người liền rút súng, nhắm thẳng vào Hàn Khiếu Quốc!
Không còn cách nào, Hàn Khiếu Quốc hung danh lừng lẫy, không thể không đề phòng, không ai dám đùa với tính mạng của mình!
Hàn Khiếu Quốc cười nhạo nói: "Được rồi, đừng căng thẳng vậy, nếu ta muốn chạy thì đã không ở đây chờ các ngươi rồi."
Trương cục trưởng cũng đã bình tĩnh lại, nhìn về phía Phương Chính đang từ trong Phật đường bước ra, hỏi: "Đại sư, đây là có chuyện gì?" Tuy rằng gọi là đại sư, nhưng giọng điệu lại có phần nghiêm khắc, rõ ràng vị đại sư này của hắn chẳng qua chỉ là phép tắc xã giao chứ không phải thực sự công nhận thân phận đại sư của Phương Chính.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ không cần khẩn trương, Hàn thí chủ cùng bần tăng đã nói chuyện cả đêm, sau khi được bần tăng khuyên bảo đã nguyện ý đầu thú."
"Cái gì?" Tất cả mọi người đều ngây người, tên hung đồ này, giết người cướp xe chở tiền, một đường bỏ trốn, trêu ngươi bọn hắn bốn phía rối tinh lên, lại bị một tiểu hòa thượng trẻ tuổi, ba hai câu thuyết phục? Điều này sao có thể? Phải biết rằng, để cảm hóa Hàn Khiếu Quốc, bọn họ đã bỏ ra không ít công sức, trên xe đại loa, phát đi phát lại lời kêu gọi của vợ con Hàn Khiếu Quốc, chưa hề gián đoạn! Kết quả thì không ăn thua gì... Thế mà lại bị một tên hòa thượng thuyết phục, bọn họ bỗng có cảm giác như đã sống hơn hai mươi năm trên mình con chó vậy.
Ngô Hải theo bản năng hỏi: "Đại sư, ngươi không đùa chứ?"
Trương cục trưởng cũng nghiêm trọng nói: "Đại sư, ngươi xác định chứ?"
"Không cần hỏi nhiều, chính là đại sư khuyên ta đi tự thú. Nếu không thì bây giờ ta đã sớm trốn vào rừng sâu núi thẳm, cần gì phải đợi các người đến bắt?" Hàn Khiếu Quốc lớn tiếng nói.
Trương cục trưởng nhìn Phương Chính một cách phức tạp, hắn phát hiện mình có chút xem thường vị tiểu hòa thượng không mấy nổi bật này. Giờ nhìn kỹ lại, vị hòa thượng này một thân trắng nõn, đầu trọc bóng loáng, làn da óng ánh trắng như tuyết, còn đẹp hơn cả da phụ nữ, đôi mắt bình thản có thần, nếu quan sát kỹ, sẽ thấy bên trong ẩn chứa một tinh thần phấn chấn của thiếu niên. Đây không phải một vị hòa thượng cổ hủ già nua, đây là một tiểu hòa thượng có suy nghĩ của riêng mình!
Trương cục trưởng nói: "Hậu sinh khả uý a." Sau đó Trương cục trưởng nói: "Hàn Khiếu Quốc, hẳn là ngươi có yêu cầu gì?"
"Đến nước này rồi, còn yêu cầu gì? Cục trưởng, trực tiếp bắt đi chẳng phải xong sao?" Ngô Hải nói.
Hàn Khiếu Quốc cười lạnh một tiếng, như chớp giật rút ra một con dao gãy!
Tất cả mọi người theo bản năng nhắm vào, tùy thời chuẩn bị nổ súng giết Hàn Khiếu Quốc!
Hàn Khiếu Quốc lại bình tĩnh đặt dao lên cổ mình, nói: "Trương cục trưởng, ta chỉ có một yêu cầu, trước khi tự thú, cho ta gặp con gái, nói với nó hai câu. Không còn yêu cầu gì khác! Sống hay chết, nghe theo xử lý."
"Ngươi đây là uy hiếp chúng ta sao?" Bàng Vĩ giận dữ nói.
"Cái này cũng không tính là uy hiếp, nếu nhất định là uy hiếp, thì số tiền kia ta để ở một nơi mà các ngươi tuyệt đối không tìm thấy. Nếu các người ép ta, thì cùng lắm ta chết, để cho đống tiền kia mục nát dưới đất!" Hàn Khiếu Quốc nói từng chữ một, không hề sợ hãi mà đối mặt với Bàng Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận