Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1227: Toàn dân cứu hỏa

"Triệu Đại Đồng mau nhìn, núi Đại Hưng An cháy rồi!" Hồ Hàn đang chơi điện thoại bỗng nhiên hô lên.
Kết quả Triệu Đại Đồng không trả lời, Hồ Hàn nhìn thì thấy Triệu Đại Đồng đang thu dọn hành lý.
Hồ Hàn ngạc nhiên hỏi: "Thống nhất, vẫn chưa nghỉ mà, ngươi thu dọn hành lý làm gì?"
Triệu Đại Đồng lúc này mới ngẩng đầu, mặt hừng hực nhiệt huyết nói: "Làm gì? Đương nhiên là xông lên tiền tuyến!"
Hồ Hàn ngơ ngác hỏi: "Xông lên tiền tuyến? Tiền tuyến nào? Đánh nhau rồi hả?"
Triệu Đại Đồng lắc đầu: "Ngươi đúng là đồ mọt sách, chỉ biết xem náo nhiệt, không biết chuyện trọng điểm. Ngươi xem tin tức ở dưới cùng viết gì?"
Hồ Hàn vội kéo xuống cuối, theo phản xạ đọc: "Lửa núi hung dữ, nhân viên phòng cháy thiếu nghiêm trọng, các loại vật tư thiếu thốn..."
Hồ Hàn lập tức hiểu ý của Triệu Đại Đồng, hoảng hốt hỏi: "Ngươi muốn đi cứu hỏa?"
Triệu Đại Đồng gật đầu: "Đúng vậy! Núi Đại Hưng An cháy rồi, người Đông Bắc chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Ta hỏi, ngươi có đi không?"
Hồ Hàn nghe xong, lập tức đứng lên: "Đi! Sao lại không đi? Ngươi cái đồ ngốc Đại Cá còn biết ra tay trượng nghĩa, ta lẽ nào kém hơn ngươi? Đi, cùng nhau lên!"
Nói rồi, Hồ Hàn cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng nói: "Các ngươi muốn đi cứu hỏa à?"
Hai người gật đầu, người kia nói: "Má, chuyện ngầu như vậy mà không gọi ta? Ta cũng đi!"
Gã này giọng lớn, lại còn đứng ở hành lang làm ầm ĩ, thế là như ong vỡ tổ, từng cái đầu thò ra khỏi cửa phòng ngủ hỏi han tình hình, rồi từng người la hét đòi đi cùng.
Hồ Hàn thấy mọi người nhiệt tình vậy, vội chạy đến trước máy tính, kêu lên: "Chuyện tốt này, không thể để người khác tranh trước, hô hào mọi người, núi Đại Hưng An đang cần chúng ta! Các bạn học xông lên nào!"
Một thư kêu gọi được đăng lên, Mã Quyên, Phương Vân Tĩnh và các nữ sinh cũng biết chuyện họ muốn đến núi Đại Hưng An cứu hỏa. Ngay lập tức có phản hồi.
"Các cậu đi, bọn mình con gái cũng đi!"
Theo tin nhắn của Phương Vân Tĩnh và Mã Quyên, càng nhiều nữ sinh gia nhập cuộc kêu gọi này.
Trường học lập tức cuống cuồng, thầy chủ nhiệm gần như phát điên, bao nhiêu học sinh xông tới đám cháy, nếu có chuyện gì bất trắc, thì làm sao đây? Trường không gánh nổi trách nhiệm này!
Thế là thầy chủ nhiệm chạy đi tìm hiệu trưởng, kết quả hiệu trưởng lại không có ở đó!
Chỉ có một ông lão ngồi uống trà trong phòng làm việc, hỏi thầy chủ nhiệm đang hoảng hốt: "Ngươi muốn xử lý thế nào?"
Thầy chủ nhiệm nói: "Lập tức đóng cổng, cấm chỉ ai xin nghỉ, tăng cường kiểm tra lên lớp, trốn học thì tăng nặng xử phạt, thậm chí không phát chứng nhận tốt nghiệp! Nhất định phải ngăn chúng lại, nếu không đám trẻ con chưa biết gì chạy đến đó, đối mặt với lửa núi, sợ là xảy ra chuyện mất!"
Lão nhân nói: "Hiệu trưởng không có ở đây, mấy chuyện này ngươi cứ cùng các thầy cô khác bàn mà làm. Nhưng ta thấy, đây không phải cách hay."
Thầy chủ nhiệm lắc đầu: "Nhưng trước mắt không còn cách nào tốt hơn. Tôi cứ hạ lệnh trước đã, tuyệt đối không để bọn nhóc con này làm loạn."
Nói xong thầy chủ nhiệm đi.
Lão nhân cười ha hả: "Làm loạn? Người trẻ tuổi mà đã muốn làm loạn thì ai ngăn được? Năm xưa quân xâm lược đến, bọn họ đối mặt họng súng, xuống đường biểu tình, không biết bao nhiêu người nằm trong vũng máu, nhưng vẫn cứ xông lên phía trước; khi chiến tranh xảy ra, họ nhiệt huyết dâng trào, không được tham gia quân đội thì theo quân đội hậu cần. . .Người trẻ? Đó là dùng máu viết nên thanh xuân và ước mơ của mình.
Đáng tiếc, luôn có những người thích nói thế hệ trẻ sau này coi như xong, thật là xong rồi? Ta thấy không phải thế..."
Thầy chủ nhiệm quả nhiên ra tay, cùng các thầy cô khác liên kết, gọi cả bảo an, phong tỏa trường.
Tất cả học sinh chuẩn bị xuất phát đều bị chặn lại, tất cả xem ra đều rất... thuận lợi!
Nhưng một đêm qua đi, thầy chủ nhiệm gần như muốn rụng hết tóc, gầm thét vào điện thoại: "Cái gì? Người chạy hết rồi? Còn ai ở lại không? Không còn ai à? ! Các người ăn gì mà để nhiều người chạy như vậy, không trông được sao? Cái gì? Lão Trương cửa sau cũng chạy theo rồi? Tôi..."
Thầy chủ nhiệm thật muốn chửi bậy, nhưng lại không biết nên chửi thế nào mới đúng.
Bất đắc dĩ, thầy chủ nhiệm cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
"Anh thu dọn cái gì đấy? Đi công tác hả?" vợ hỏi.
Thầy chủ nhiệm cười khổ: "Mấy đứa học sinh còn non chạy hết lên cứu hỏa, anh cũng không yên tâm, phải đi qua xem sao. Tuyệt đối không để chúng nó xảy ra chuyện!"
Nói xong, thầy chủ nhiệm mang đồ đạc chạy đi.
Cảnh tượng tương tự, cũng đang xảy ra ở mấy trường đại học khác phía đông bắc...
Cùng lúc đó trên internet, trang Microblog chính thức của đội phòng cháy chữa cháy núi Đại Hưng An cũng bắt đầu xuất hiện hình thức quét màn hình điên cuồng!
"Toàn thể sinh viên đại học công trình Sông Nhĩ Tân, đến báo danh, thỉnh cầu thống nhất chỉ huy!"
"Toàn thể sinh viên đại học lâm nghiệp Sông Nhĩ Tân, đến báo danh, thỉnh cầu thống nhất chỉ huy!"
"Đại học Cáp Nhĩ Tân..."
"Đại học Tư Đạt..."
"Đại học Cổ Lâm..."
"Đại học Bắc Hóa..."
. . .
Thấy có nhiều sinh viên như vậy đến cứu hỏa, nhân viên quản lý trang Microblog của đội phòng cháy núi Đại Hưng An ngay lập tức bụm miệng khóc, lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình không nhịn được nước mắt nữa.
Còn chưa kịp trả lời thì càng nhiều tin nhắn xuất hiện.
"Tôi là nhân viên công ty SC, tôi đến núi Đại Hưng An, tôi nên làm gì? Cầu chỉ huy, không biết cứu hỏa nhưng có sức lực!"
"Tôi ở Hà Nam, tôi từng là lính cứu hỏa, cần chỗ nào thì thu nhận."
"Tôi ở Tân Cương, bọn tôi có hơn trăm anh em đến đây, xin được tiếp nhận."
"Tôi ở Nội Mông Cổ, chúng tôi buôn bán dược liệu, chưa đi được. Mọi người đã lên, sao có thể thiếu chúng tôi, những hán tử Nội Mông Cổ được chứ?"
...
Người từ khắp nơi tụ hội, có người đang làm việc ở địa phương, có người đang tìm việc làm ở đó, có người thì tới buôn bán... Nhưng giờ phút này, bất kể là người ở đâu, đều cất lên một tiếng: "Tôi đến rồi!"
Lúc này, cấp trên của đội phòng cháy núi Đại Hưng An ra lệnh, để mọi người tập trung tại huyện Tây Khảm, bọn họ sẽ phái người đến chỉ huy, hành động tập thể.
Thông báo vừa được đưa ra, trên internet trong nhất thời một mảnh reo hò.
Và có càng nhiều người đang trên đường tới, xe cá nhân tăng tốc, trên xe buýt toàn người, nghe nói là đi cứu hỏa thì rất nhiều người chủ động nhường chỗ ngồi, thậm chí còn nhường xe.
Ngày hôm đó, chỉ cần bạn đi cứu hỏa, phất tay một cái, là có người cho đi nhờ...
Xe taxi treo biển, miễn phí chở người cứu hỏa.
Đồng thời những tài xế taxi này, đưa khách đến xong là không trở về, mà xuống xe, đi theo lên núi.
Quân đội đến, cảnh sát vũ trang đến, cảnh sát đến, cảnh sát nhân dân đến...
Các thương nhân quyên góp vật tư, từng xe tải một chở lên núi, các loại công cụ dập lửa, đại lượng đồ uống, vô số đồ bảo hộ cháy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận