Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 467: Mạnh hơn

"Các ngươi còn cười? ! A a a a... Ta muốn g·iết người!" Đinh Ninh la hét.
Phương Chính cười nói: "Thí chủ, an tâm đừng vội, sự tình còn chưa đến hồi kết đâu, đừng vội kết luận. Với lại, bọn họ ở cùng nhau, cũng là do ngươi tạo thành, bây giờ lại đi trách ta, chẳng phải có chút không có đạo lý sao?"
"Bây giờ ta chính là không muốn nói đạo lý... Ta muốn hét, ta muốn la, ta muốn nhún nha nhún nhảy..." Đinh Ninh nói.
"Vậy thì cứ hét đi, vậy thì cứ la lớn lên, vậy thì cứ nhảy đi, chúng ta xem thử." Phương Chính nói.
Đinh Ninh lập tức tức đến mức gần thổ huyết...
Cùng lúc đó, Vương Luân đã chạy đến nhà Đinh Ninh, hắn có chìa khóa nhà Đinh Ninh, mở cửa ra xem, thấy rương hành lý của Đinh Ninh vẫn còn ở nhà, lập tức nhẹ nhàng thở ra. Sau đó chợt nghĩ ra điều gì, cười nói: "Cô bé ngốc, mệt mỏi lâu như vậy, bận bịu lâu như vậy, ta cũng nên cho ngươi một chút niềm vui..."
Phương Chính bên này, cơm nước xong xuôi, đi ra khỏi quán ăn, Đinh Ninh quay đầu nhìn con phố quen thuộc phía sau, thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Nếu như... Thời gian có thể chậm lại thì tốt."
"Chậm lại, hắn cũng sẽ đi cùng người khác thôi." Phương Chính nói.
"Pháp sư, ngươi thật không có con mắt tinh đời, không biết ăn nói gì cả sao? Khó trách ngươi đi tu làm hòa thượng, ở không cùng ai, cũng chẳng tìm được một cô nào." Đinh Ninh tức giận hỏi.
Phương Chính: "..."
Hồng hài nhi nghe vậy, lập tức cười ngả nghiêng, vội nói: "Tỷ tỷ Đinh Ninh nói rất đúng! Vậy thì, tỷ tỷ Đinh Ninh, thời gian chậm lại, hình như... Cũng không thay đổi được gì mà."
"Ta cũng không biết, chỉ là có chút không nỡ... Có lẽ, chỉ cần hôm nay đừng qua đi, có lẽ, chỉ cần không nhận được tin tức gì của bọn họ, ta có thể tiếp tục lừa mình, tiếp tục sống mơ hồ thôi..." Đinh Ninh thầm nói.
Phương Chính cùng Hồng hài nhi nhìn nhau, trong lòng đều có chút chua xót cho Đinh Ninh. Đinh Ninh yêu, rất đơn thuần, đơn thuần đem mình hiến dâng, mà vẫn cứ không biết mệt. Nàng không nghĩ chiếm đoạt, cũng không muốn đi tranh giành thứ gì, chỉ là đơn thuần muốn bảo vệ chút gì đó, nhưng mà kết quả là... Nàng dường như đã mất đi tất cả. Nếu Phương Chính và Hồng hài nhi không đến, Phương Chính không biết, cuối cùng kết cục sẽ là như thế nào... Mặc dù hiện tại cũng không rõ ràng sẽ như thế nào.
Mấy người cứ như vậy ung dung đi trên đường, không vội về nhà Đinh Ninh, Đinh Ninh cũng cố ý không đề cập đến chuyện này, hiển nhiên, nàng thực sự đang kéo dài thời gian.
Nhưng con đường sớm muộn gì cũng có cuối, thời gian cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại, cuối cùng ba người vẫn là đi tới cửa nhà Đinh Ninh.
"Pháp sư, hôm nay các ngươi cứ tạm ở lại đi, phòng này ta thuê một năm, nếu các ngươi không có chỗ nào đi, có thể ở thêm nửa năm." Đinh Ninh nói.
Phương Chính lắc đầu nói: "Lần này ta xuống núi du ngoạn, sẽ không dừng lại ở một nơi nào cả. Phòng này, cứ để thí chủ tự ở thì hơn."
"Mình ở? Ta hôm nay đi rồi, sao còn có thể ở nữa..." Đinh Ninh lắc đầu, mở cửa phòng, nhưng mà giây tiếp theo, nàng trợn tròn mắt!
Chỉ thấy trong phòng, đầy nến, nến xếp thành một con đường nhỏ, trải dài đến giữa phòng khách, hợp thành một trái tim lớn, trong phòng khắp nơi đều là hoa hồng, trên ghế sofa, trên bàn trà, trên tủ TV... Còn ở phía sau ánh nến, đứng một chàng trai ngơ ngác, ôm một bó hoa bách hợp lớn, lạnh lùng giơ tay ấn vào một chiếc máy hát cổ, sau đó...
"Đồng hồ trên bệ cửa sổ tích tắc tích tắc Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi Ta nhìn chăm chú Ghita rơi đầy bụi Chỉ là tình yêu cái dây này đã lỏng Ta như trong bình hoa Hoa bách hợp nức nở Từ biệt bùn đất Đó chính là cái giá để yêu anh..."
"Ách, sao lại là bài « hoa bách hợp nức nở » này? Bài hát buồn thế, không thích hợp để phát bây giờ..." Hồng hài nhi lẩm bẩm.
Kết quả một bàn tay lớn đưa tới, một tay kéo Hồng hài nhi đi, lúc này hai người bọn họ tốt nhất đừng làm kỳ đà cản mũi, thời gian còn lại là thuộc về Đinh Ninh và Vương Luân.
"Ngươi... Cái này... Ta... Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Đinh Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ.
"Không có chuyện gì xảy ra cả, Đinh Ninh học sinh, từ hôm nay trở đi, ta chính thức tuyên bố, em là bạn gái của Vương Luân anh!" Vương Luân bá đạo nói.
Đinh Ninh kinh ngạc, sau đó la lên: "Cái gì? Anh nói là được sao? Dựa vào cái gì?"
"Chỉ dựa vào..." Vương Luân trừng mắt nhìn Đinh Ninh, đi đến, vẻ mặt cố chấp của Vương Luân khiến Đinh Ninh có chút sợ, lùi về phía sau, kết quả lùi hai bước đã chạm tường!
Vương Luân gần như áp sát người vào Đinh Ninh, thấp giọng nói: "Chỉ dựa vào, anh yêu em!"
"A... A?" Đinh Ninh trợn tròn mắt, miệng nhỏ hé mở, sau đó không thốt ra được lời nào.
Phương Chính và Hồng hài nhi đứng ở dưới lầu, Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, thầy nói xem hai người bọn họ ở trên đó làm gì vậy?"
"Trẻ con, đừng hỏi những chuyện vô nghĩa đó." Phương Chính nói.
"Thầy không tò mò à?" Hồng hài nhi hỏi.
"Không tò mò." Phương Chính nói.
"Không tò mò, vậy sao thầy còn không đi?" Hồng hài nhi hỏi.
"Ngươi biết đi đâu à?" Phương Chính hỏi ngược lại.
Ngay lúc này, trên lầu truyền tới một tiếng quát giận dữ: "Vương Luân, tên vương bát đản nhà ngươi, bà đây khổ sở vất vả, mệt gần c·h·ết, tất cả tiền tiêu vặt đều đổ vào đây, kết quả cua được cô nàng, ngươi làm cho bà mất rồi! Ăn một cước của bà này!"
"A!..."
"Thật mạnh mẽ..." Phương Chính không khỏi cảm thán nói.
"Cũng bình thường thôi." Hồng hài nhi nói.
"Ngươi từng thấy ai mạnh hơn chưa?" Phương Chính hỏi.
"Thấy rồi." Hồng hài nhi như có suy nghĩ gì đáp.
"Ai?" Phương Chính hỏi.
"Mẹ ta! Bà ấy quạt một cái, cha ta chạy mấy năm mới dám về..." Hồng hài nhi cảm thán.
Phương Chính hai mắt đảo một vòng, hắn nghiêm trọng nghi ngờ, Ngưu Ma Vương không phải là chạy mấy năm, mà là ra ngoài chơi mấy năm mới về! Đơn thuần là thương đứa bé...
"Đinh! Chúc mừng ngươi, lại hoàn thành một nhiệm vụ, đêm Thất Tịch lễ tình nhân, thúc đẩy một đôi người yêu hữu tình cuối cùng thành thân thuộc, đại c·ô·ng đức một kiện. Bởi vì người xưa có câu ‘thà phá mười ngôi miếu, không phá một mối lương duyên’, c·ô·ng đức không nhỏ, ngươi muốn rút thưởng không?"
"Cho ta nghĩ lại rồi nói." Phương Chính đáp, tích lũy c·ô·ng đức để đổi một mặt t·r·ố·ng về mới là điều Phương Chính muốn.
Nhưng mà phần thưởng ở ngay trước mặt, không rút, trong lòng lại thấy ngứa ngáy...
Lúc này Hồng hài nhi cảm thán nói: "Sư phụ, thầy nói vì sao hòa thượng lại không được kết hôn? Ta cảm thấy, có một người vợ giống tỷ tỷ Đinh Ninh vậy, hẳn là sẽ rất dễ chịu đi."
Phương Chính đưa tay cho cậu một bạt tai: "Ngươi còn nhỏ, biết cái gì?"
"Tính theo tuổi, ta có thể làm ông nội ngươi rồi đấy..." Hồng hài nhi còn chưa nói hết, đã thấy Phương Chính có tư thế chuẩn bị niệm kinh, lập tức ngậm miệng lại.
Phương Chính lúc này mới nói: "Thế nhân tu phật, là để nhảy ra khỏi Lục Đạo Luân Hồi, không nằm trong Ngũ Hành, mà việc kết hôn sinh con đây là việc của người phàm, nếu đã làm thì sẽ bị rơi vào nhân đạo. Cứ như vậy, làm sao có thể nhảy ra khỏi Lục Đạo, siêu thoát thành Phật được?"
"Sư phụ, con tin lời này của thầy, nhưng mà ở nơi của chúng ta, một cọng lông cũng không có, thần phật không hiển linh, tu cái lông Lục Đạo à? Thầy tin Phật, cũng chỉ là lòng tốt, chứ chưa từng giác ngộ thực sự. Với lại, ánh mắt của thầy đã bán đứng thầy rồi, thầy khẳng định còn có lý lẽ riêng của mình." Hồng hài nhi đã sớm nhìn thấu Phương Chính, Phương Chính căn bản không thể coi là một hòa thượng chân chính, chí ít, lý luận của thầy so với rất nhiều tăng nhân, lý luận Phật giáo không giống nhau cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận