Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1201: Đầu hàng

Chương 1201: Đầu hàng Tốc độ nhanh như chớp giật, tựa như đồ vật vỡ tan!
Đầu bếp sau bếp đều bận đến phát điên.
Không đợi Phleps lên tiếng, quản lý chạy vào, vẻ mặt đau khổ nói: "Thưa ông Phleps, đĩa cũng tăng giá rồi."
Phleps giận dữ nói: "Tăng giá, tăng giá, lũ hút máu người! Không cần đĩa, đưa tôi dùng bồn! Mua bồn, mua chậu lớn!"
Quản lý mặt mày xám xịt đi ra...
Chẳng bao lâu, người ta bắt đầu bưng vào toàn chậu lớn, xem ra là loại chậu giặt quần áo. Một chậu thức ăn đặt lên bàn, Phleps có chút kích động muốn ngất đi, trong mắt hắn, đây không phải là tiền nữa, mà là giấy báo phá sản!
Lại một ngày nữa trôi qua, Phleps nhìn vào những con số chi tiêu kinh khủng kia, rốt cuộc không chịu nổi nữa, hắn đau khổ nói với Phương Chính: "Đại sư, ta nguyện ý bồi thường, bao nhiêu tiền cũng đền, chỉ cần ngài nói một tiếng, ta lập tức chuyển cho ngài! Hơn nữa, đây là thư xin lỗi công khai mà ta vừa mới viết, ta thừa nhận đã uy hiếp bác sĩ Trung Quốc để có được phương thuốc."
Phương Chính nhìn tiền mặt Phleps đặt trước mặt, lắc đầu nói: "Giờ ăn cơm, không bàn công việc, chỉ nói chuyện gió trăng."
Bịch!
Phleps trực tiếp quỳ xuống, kêu lên: "Đại sư, van cầu ngài, chúng ta nói chuyện đi."
Hồng hài nhi nhìn Phleps dưới đất, miệng kêu ộp ộp: "Chưa đủ thành tâm."
Phleps nghe xong, khóc òa: "Ta còn chưa đủ thành tâm sao? Ta đã như vậy rồi mà... Ta còn phải thành tâm đến mức nào nữa?"
Phương Chính nói: "Tịnh Tâm, con ăn cơm đi."
Hồng hài nhi dạ một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Phleps thấy vậy, biết mình phần lớn vẫn chưa đến lúc phải nói.
Phleps suy nghĩ rồi bấm điện thoại cho Altai: "Anh họ, có phải anh muốn rút lui rồi không?"
Altai nói: "Cậu đang nói gì vậy? Rút lui cái gì? Tôi chẳng tham gia vào chuyện gì cả. Tôi chỉ là một tay chơi bời, đang ở Hawaii hưởng gió biển thôi, cậu có muốn đến chơi cùng không?"
Phleps nghe xong, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên tại chỗ: "Hưởng gió biển cái đầu nhà anh! Altai, tôi cho anh biết, nếu anh không cho tôi một lời công bằng, tôi sẽ đem tất cả chuyện của chúng ta kể hết cho đại sư! Đến lúc đó, cả lũ sẽ cùng nhau gặp xui xẻo!"
Altai nghe xong, vội vàng nói: "Em trai yêu quý, đã vậy, thì anh nói thật với em. Vị hòa thượng này, không thể đụng vào, mau chóng phủi sạch quan hệ đi. Hắn muốn gì thì cứ cho hắn cái đó. Nếu không cho được, thì đem đám người bên trên kia ra đổ vỏ đi. Chẳng phải là bọn thương nhân phạm pháp các nước vẫn luôn muốn phương thuốc à? Phía sau chẳng phải là còn có chút chuyện mờ ám sao? Cậu đem bọn họ bán cả đám chẳng phải xong à?"
Phleps hỏi: "Như vậy cũng được sao?"
Altai nói: "Anh đã điều tra qua trụ trì Phương Chính rồi, nói sao nhỉ... Đây là một người tốt. Một người tốt thì sẽ không thực sự bức tử cậu, nhưng người cứng đầu bất khuất, một khi đã bị ép tới đường cùng thì vẫn có khả năng bị sống không bằng c·h·ế·t. Cho nên ý của anh là, cứ thẳng thắn đi..."
Altai nói xong thì cúp điện thoại, đến lúc này, Altai đã không trông chờ vào chức vị tộc trưởng gia tộc Rossius nữa, hắn chỉ muốn, tránh xa tên hòa thượng kia. Chuyện trong nhà hắn đều biết, nhưng biết vậy, hắn cũng không định quay về mà chọn cách trốn đi. Ít nhất, mình cũng được vài ngày thái bình...
Sau khi nghe được ý của Altai, Phleps lại lần nữa đến trước mặt Phương Chính, thành khẩn nói: "Đại sư, ta biết sai rồi. Trước đây đã nói lời nào thì ta vẫn giữ lời, đồng thời, ta sẽ đem tất cả kế hoạch của chúng ta, phơi bày hết ra. Tất cả những kẻ ủng hộ chúng ta ngoài sáng cũng như trong bóng tối, cùng với các loại chứng cứ ta đều sẽ giao nộp hết. Xin đại sư cầu ngài tha cho ta..."
Phương Chính nghe đến đây mới vỗ vỗ đầu Hồng hài nhi nói: "Được rồi, đừng ăn nữa, ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa."
Phleps trực tiếp trợn trắng mắt. Không tốt cho tiêu hóa á? Cái tên này đã ăn gần nửa tháng rồi mà còn chưa từng đi nhà vệ sinh! Nếu thực sự có vấn đề tiêu hóa thì sớm đã căng cứng cả người rồi! Nhưng Phleps biết, cơ hội đàm phán cuối cùng đã đến, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt này!
Thế là Phleps vừa chờ mong vừa nhìn Phương Chính, đợi ngài mở lời.
Phương Chính chậm rãi đứng lên nói: "Bần tăng ăn no rồi, xin phép cáo từ trước. Nếu có gì muốn nói, hãy đi tìm chính phủ Trung Quốc đi. Bần tăng là một người tu hành, không tiện can thiệp những chuyện này. Đa tạ thí chủ khoản đãi, bần tăng xin cáo từ."
Nói xong, Phương Chính vẫy tay một cái, Hồng hài nhi lập tức nhảy xuống ghế, vẫy tay chào Phleps rồi theo Phương Chính đi.
Phleps sững sờ tại chỗ, cứ vậy là hết ư? Không đòi hỏi gì rồi bỏ đi? Trong mắt hắn lóe lên vẻ giãy dụa, là quỵt nợ ư? Hay là…?
Nhìn vào chậu đồ ăn trước mặt, Phleps kiên quyết lắc đầu, từ bỏ ý định quỵt nợ, tính toán vốn liếng của mình, rồi sau đó đau khổ đi ra ngoài, tiến về đại sứ quán Trung Quốc.
Ngoài cửa, Hồng hài nhi không hiểu hỏi Phương Chính: "Sư phụ, cứ vậy bỏ qua cho hắn rồi ạ? Chúng ta không ra điều kiện gì sao? Nếu hắn không đáp ứng, con có thể ăn cho hắn phá sản!"
Phương Chính lắc đầu nói: "Bần tăng chỉ là muốn hắn biết sai mà thôi, còn những chuyện khác, cứ giao cho chuyên gia đi. Vi sư cũng không rảnh rỗi như vậy..."
Hồng hài nhi im lặng... Nhưng nghĩ lại dáng vẻ lười biếng của Phương Chính, bắt hắn đi cãi cọ với một thương nhân ư? Có lẽ Phương Chính chắc chắn là không vui vẻ chút nào.
Kỳ thực, còn một chuyện mà Phương Chính không nói ra, tầm nhìn của Phương Chính không đủ lớn, nếu thật sự bắt hắn đi đàm phán, có thể hắn sẽ nghĩ đó chỉ là một đòn sư tử ngoạm bình thường, biết đâu với Phleps đó lại chỉ là chuyện nhỏ như chín trâu mất sợi lông. Chẳng khác nào một tên ăn mày nhìn hoàng đế, trong mắt tên ăn mày có thịt bánh bao là chuyện hạnh phúc nhất rồi, cả đời nguyện vọng chỉ là có thịt bánh bao để ăn. Cho nên hắn nghĩ hoàng đế chắc chắn cũng chỉ luôn ăn thịt bánh bao mà thôi.
Nếu để tên ăn mày mở điều kiện, có thể chỉ đòi một xe tải thịt bánh bao, chứ không phải là vàng bạc châu báu hay là nhất chỉ giang sơn gì cả.
Cho nên, Phương Chính dứt khoát để quốc gia đi đàm phán, dùng con mắt của bậc đế vương để muốn đồ vật, Phương Chính tin rằng, đủ để đối phương phải thổ huyết mấy lần...
Cùng lúc đó, Ward cũng đau khổ đi đến đại sứ quán Trung Quốc, không còn cách nào, cuối cùng các nghị viên quyết định, phái hắn đi nói chuyện với đại sứ Trung Quốc, xem có thể rút Phương Chính về không.
Ward đến, ngồi trên ghế sofa, uống trà, một mặt mong đợi nhìn Vương Đại Làm trước mặt.
Vương Đại Làm cười nói: "Ôi chao, ông Ward, ông đến đúng lúc thật, tôi vừa mới về tới, ông đã đến rồi."
Ward cười ha ha, thầm nghĩ: "Đồ khỉ gió!" Ngoài miệng thì lại nói: "Thưa ông Vương, chuyện lúc trước tôi thực sự rất xin lỗi. Tôi hy vọng mình có thể làm một vài việc, để xoa dịu quan hệ hữu nghị giữa chúng ta."
Vương Đại Làm lắc đầu nói: "Thưa ông Ward, ý định của ông tôi cũng biết rồi. Nhưng chuyện này, thật thứ lỗi tôi không dễ giúp, đây là chuyện nội chính của các ông."
Ward nghe xong, một ngụm máu suýt chút nữa phun ra, nhưng vẫn cố nuốt ngược trở lại, nói: "Ông Vương Đại Làm, đây không phải vấn đề nội chính, trụ trì Phương Chính là công dân nước quý vị, các ông có nghĩa vụ, cũng có năng lực, đưa ông ấy về nước, bảo vệ an toàn cho ông ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận