Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1041: Không thôn

Điện thoại quay số trên bàn phím vậy mà dừng lại, nàng làm sao th·e·o đều không có phản ứng, tựa hồ bị đơ máy! Từ Tấn lập tức trợn tròn mắt ấn vào nút tắt máy, cưỡng ép tắt máy. Lại mở máy, lại bấm dãy số, kết quả hình ảnh lần nữa dừng lại làm sao động cũng không được! "Cái này..." Từ Tấn trong lòng mắng to: Thật là nhà dột còn gặp mưa, đây là muốn hố c·h·ết lão nương a! Ta không tin, điện thoại quả táo tốt như vậy của ta mà lại bị kẹt ở ngay việc gọi điện thoại sao? Chờ một lát chờ một hồi hẳn là sẽ dùng được thôi... Kết quả trừng mười mấy giây đồng hồ về sau, điện thoại màn hình đen! Vô luận nàng làm sao ấn phím khóa thì cũng không mở ra được, sau khi ấn nút nguồn thì điện thoại có phản ứng, nhưng lại là hình ảnh khởi động máy! "Đây là chuyện gì?" Từ Tấn mộng b·ứ·c, bất quá sau đó nàng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, điện thoại khi ở trạng thái nhiệt độ thấp sẽ bị đông lạnh tắt máy! Mà hôm nay là đêm ba mươi Tết, gần với ngày mồng tám tháng Chạp, là một trong những ngày lạnh nhất! Điện thoại bị đông lạnh tắt máy có vẻ như cũng không có gì kỳ quái! Nghĩ đến đây, Từ Tấn thật muốn k·h·ó·c, chỉ cảm thấy trời đông giá rét, toàn thân lạnh thấu xương, nhưng lại không dám dừng bước mà chỉ có thể c·ắ·n ch·ặ·t răng chạy thục m·ạ·n·g về phía trước. Vào thôn, nàng sợ bị đ·u·ổ·i kịp, thế là tùy t·i·ệ·n chọn con đường, rẽ ngoặt liền chạy. Quả nhiên, nàng vừa chạy như vậy, Mã Nguyên và Đàm Minh đ·u·ổ·i th·e·o phía sau lập tức bị bỏ lại... Thời gian dần trôi, sau lưng mơ hồ tiếng la hét cũng không còn, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu, trong đêm tối, ngôi làng đen kịt, từng căn nhà tối om giống như từng tòa nhà ma, nàng nhìn mấy cái sân nhỏ, đều không có đủ dũng khí đi vào, bởi vì rất nhiều nhà đều có ch·ó... Cuối cùng, nàng thấy được một cái sân nhỏ tương đối rộng rãi và sáng sủa, c·ắ·n răng một cái, Từ Tấn đi vào. "A Di Đà Phật, Thái Thượng Lão Quân, Thượng đế... Phù hộ ta... Ta thề, cũng không bao giờ đến những nơi đáng c·h·ết như thế này nữa! Cái này quá đáng sợ..." Từ Tấn lẩm bẩm từng tiếng đi tới cổng. "Gâu gâu gâu!" Đột nhiên một trận tiếng chó sủa loạn từ góc khuất trong sân truyền đến, tiếp theo một tiếng xích sắt k·é·o loảng xoảng, một con ch·ó ta vọt ra! "A!" Từ Tấn bị hù vô ý thức kêu lên, đại c·ẩ·u một đường vọt tới trước mặt nàng, kết quả "loảng xoảng" một tiếng, xích sắt k·é·o c·h·ặ·t, đại c·ẩ·u bị dắt cổ giật trở về. Từ Tấn nhìn cái miệng ch·ó cùng răng nanh gần ngay trước mắt, thiếu chút nữa thì sợ quá k·h·ó·c. Cũng may, nàng cũng không phải là tiểu nữ hài, sau k·i·n·h· ·h·ã·i thì lập tức liền bình tĩnh trở lại mặc cho đại c·ẩ·u sủa loạn, tranh thủ thời gian b·ò lên lùi về sau. Một trận gió lạnh thổi đến, nàng kìm lòng không được đ·á·n·h lên r·u·n rẩy, trời lạnh như vậy không mặc áo khoác lông nàng đã có chút không chịu được, môi đều tím b·ầ·m. Liếc qua cánh cửa cách đó không xa, nàng kinh ngạc p·h·át hiện, cửa không có khóa! "Quá... Quá tốt rồi, đông lạnh không ch·ết! Yên tâm chờ cảnh s·á·t là được." Trong giây phút này, Từ Tấn sắp k·h·ó·c. Khi cái lạnh ập tới thì đầu con c·h·ó lớn bị xích kia không đáng sợ như vậy nữa. Mà lại Từ Tấn nhanh chóng tính toán một chút, cái xích sắt này chỉ dài bảy, tám mét, căn bản không đủ tới chỗ cửa kia. Nói cách khác, nàng chỉ cần đi vòng qua đoạn này, đi đến cửa kia là an toàn. Nghĩ đến đây, Từ Tấn vượt qua bức tường vườn thấp, từ trong vườn vòng qua phạm vi tấn c·ô·ng của đại c·ẩ·u, sau đó trở lại cổng, mở cửa vào nhà. Vừa vào nhà, nàng chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí xông vào mặt, cả người không kìm được mà r·u·n lẩy bẩy. Nàng chưa từng p·h·át hiện, thì ra ấm áp lại là một thứ xa xỉ và dễ chịu đến như vậy! Nàng vào phòng, con c·h·ó lớn bên ngoài lại kêu một hồi, có lẽ là biết mình không thể làm gì, chỉ có thể mặc cho con nữ tặc kia muốn làm gì thì làm, hoặc cũng có thể là do quá lạnh nên đến cả c·h·ó cũng không chịu n·ổi, thế là nó chạy về ổ t·r·ố·n đi. Ngôi làng đen kịt lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng... Từ Tấn ngồi trong phòng, không hề đụng đến đồ vật của người khác, đồng thời nghĩ xem sau này có nên tìm thời gian tới đây một chuyến, cảm ơn người ta đã không khóa cửa hay không. Ngay khi nàng đang suy nghĩ lung tung thì con c·h·ó lớn bên ngoài đột nhiên lại vọt ra, "gâu gâu gâu" điên cuồng sủa, so với lúc nãy nàng vào còn hung hăng hơn! Từ Tấn theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy trong sân, đất tuyết phản chiếu ánh sáng trắng, có hai bóng người đang đi tới! "Mã Nguyên bọn chúng đ·u·ổ·i đến rồi sao?" Trong lòng Từ Tấn r·u·n lên, tranh thủ thời gian t·r·ố·n đi, đồng thời lén lút nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy hai người đó thì Từ Tấn trong lòng bớt căng thẳng phần nào, thấy thân hình hai người kia rõ ràng khôi ngô hơn nhiều, hơn nữa còn đeo túi x·á·ch, nhìn không giống với cái loại gầy yếu như đại nam hài như Mã Nguyên. Nhưng mà, cảnh tiếp theo đó, khiến thân thể vừa mới ấm lên được mấy phần của nàng lại càng trở nên lạnh giá! Mười mấy phút trước, trong một góc khác của thôn, cửa xe van chậm rãi mở ra, sau đó hai người lén lút bước ra, một người trong số đó cõng một cái túi vải đen, người còn lại trong tay cầm một thứ đen xì. Một người trong số đó mặc một chiếc quần jean dày, áo khoác lông màu đen, trên đầu đội mũ thổ phỉ, vành mũ ép rất thấp, trong màn đêm, chỉ có thể thấy một mảnh lấm tấm đen trên mặt hắn, cụ thể dung mạo như thế nào thì căn bản nhìn không rõ, chỉ có một đôi mắt lóe lên trong bóng tối. Một người khác mặc một bộ áo khoác quân đội màu lục, đội một chiếc mũ lông màu đen, mũ k·é·o qua tai, vừa thổi hơi vào tay sưởi ấm vừa thấp giọng mắng một câu: "Cỏ nhà hắn, cái thời tiết ch·ế·t tiệt này, sao mà lạnh thế? Thảo nào đến chó cũng không chịu ra!" "Trịnh Nguyên, mày có thể im cái mồm được không hả? Cái thời tiết mắc toi này, càng nói càng thấy lạnh... Cũng may, chúng ta không có uổng c·ô·ng." Người đội mũ thổ phỉ dậm chân, nhìn ngôi làng đen kịt rồi cười hắc hắc nói: "Tất cả đều nằm trong kế hoạch!" "Phương Khuê, mày cũng giỏi đấy, vậy mà biết trước tối nay người ở thôn này đều không có ở nhà! Chậc chậc, t·h·iệt hòi cho tao còn phải lóc cóc đi hết thôn này đến thôn kia đấy! Hắc hắc, hôm nay nhất định bội thu!" Trịnh Nguyên nói. "Tao có một thằng bạn học ở thôn này, xem nó khoe trên vòng bạn bè, là cả thôn đi lên núi! Trước đây nó cũng khoe ảnh trong thôn không ít, tao cho mày biết nhé, cái thôn Nhất Chỉ này là một thôn giàu có nổi tiếng trong vòng mười dặm đấy. Không nói đâu xa, nhà nào cũng nuôi c·h·ó cả! Tao đã sớm để ý tới chỗ này, đáng tiếc là mãi không có cơ hội." Phương Khuê nói đến đây, trên mặt đều là vẻ đắc ý. "Vậy còn phí lời gì nữa? Lên luôn thôi! Hôm nay tất cả c·h·ó của thôn này đều là của tao!" Nói đến đây, lông mày Trịnh Nguyên nhướng lên, thấp giọng nói: "Mày bảo chỗ này là thôn giàu có nhất trong vòng mười dặm?" Phương Khuê vừa nghe liền hiểu ý Trịnh Nguyên, cười hắc hắc nói: "Người khác thì tao không biết, nhưng nhà thằng bạn cũ của tao thì vừa mua xe mới đấy. Huống hồ, đây là thôn du lịch mà, làm du lịch mà lại không có tiền chắc? Với lại, mày nhìn nhà trong thôn này đi, có cái nào tệ đâu?" Trịnh Nguyên nhìn quanh bốn phía, nhếch môi khẽ gật đầu nói: "Hay là, chúng ta làm chung một chỗ?" Hai người hiểu ý nhau mà cười. Sau đó, hai người thu dọn đồ đạc, chọn một nhà đi qua, vừa vào cửa, trong ổ chó liền truyền ra tiếng chó sủa phẫn nộ, tiếp theo một con c·h·ó ta chạy ra, con chó này rất lớn, một thân lông vô cùng rậm rạp, miệng rộng mở ra liên tục c·u·ồ·n·g khiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận