Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 433: Phương Chính cũng đi cược

Chương 433: Phương Chính cũng đi cược
Trịnh Gia Hưng cười khổ nói: "Ta còn có thể tính toán gì nữa? Ta đã hoàn toàn không tìm thấy đường rồi, ta cảm giác... phía trước mặt ta chỉ có vách núi, nhảy xuống có lẽ liền có thể giải thoát."
Phương Chính khẽ mỉm cười nói: "Nếu như ngươi không có ý định gì, bần tăng ngược lại có chút dự định, không biết thí chủ có bằng lòng giúp bần tăng một tay?"
"Hả?" Trịnh Gia Hưng ngạc nhiên.
Phương Chính cười nói: "Bần tăng cũng muốn đến nhà Uông lão Tứ kia ngồi một chút, đánh cược một lần."
"A? !" Trịnh Gia Hưng ngơ ngác, biết rõ là cái hố, hòa thượng này còn muốn nhảy vào? Hắn điên rồi sao?!
Phương Chính cười nói: "Bần tăng thế nhưng là có Phật Tổ bảo hộ, vận khí tốt lắm đấy."
"Phương Chính, ta nói cho ngươi biết, cờ bạ bạc là thứ không phải trò đùa, tuyệt đối đừng dính vào, dính vào rồi thì không thể thoát ra được đâu. Ngươi nhìn ta xem, ban đầu nhà ta điều kiện cũng không tệ lắm, tuy rằng hơi mệt, nhưng không phải lo ăn uống, cả nhà vui vẻ hạnh phúc biết bao. Ngươi nhìn lại ta xem... Khoảng cách nhà tan cửa nát chỉ còn có một bước nữa thôi." Trịnh Gia Hưng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ.
Phương Chính cười nói: "Thí chủ có thể lĩnh ngộ được những điều này, chứng tỏ thí chủ đã bò ra khỏi cái hố kia rồi. Lãng tử quay đầu vàng không đổi, bể khổ vô biên quay đầu là bờ, thí chủ có thể quay đầu, đã là điều đáng quý rồi. Bần tăng nhớ khi ngươi vừa kết hôn, cũng là tay trắng mà?"
Trịnh Gia Hưng ngạc nhiên, sau đó có chút ước mơ nói: "Đúng vậy... Lúc trước ta cũng không có gì cả, chỉ có mỗi mình nha đầu Lý Na chịu đi theo thằng ngốc này. Cố gắng hai năm, cuộc sống càng ngày càng tốt... Nói thật, tôi nằm mơ cũng mong Lý Na sống tốt hơn một chút. Tôi cảm giác đời này nợ nàng quá nhiều, cả đời cũng không trả hết."
"Vậy thì cứ từ từ trả, đường đời còn dài mà." Phương Chính cười nói.
"Thế nhưng mà... Chỗ Uông lão Tứ làm sao bây giờ? Ta thực sự không có tiền trả cho hắn..." Trịnh Gia Hưng nghĩ đến Uông lão Tứ, cả người liền suy sụp.
Phương Chính vỗ vỗ vai Trịnh Gia Hưng nói: "Người sống, chắc chắn sẽ có hy vọng. Người mà không có, ngươi tuyệt vọng rồi chuyển nợ cho vợ con, con cái, cha mẹ của mình. Ngươi thực sự muốn như vậy à?"
Nghĩ đến cái tính cách ăn người không nhả xương của Uông lão Tứ, lại nghĩ đến vợ mình, con mình, cha mẹ già, Trịnh Gia Hưng đột nhiên ngẩng đầu lên, kêu lên: "Không muốn! Ta tuyệt đối không để Uông lão Tứ làm vậy! Dù phải liều cả mạng này!"
"Nếu ngươi không sợ chết, vậy thì đi cùng bần tăng đến nhà Uông lão Tứ một chuyến đi." Phương Chính cười híp mắt nói.
"Phương Chính, ngươi thực sự muốn đi sao?" Trịnh Gia Hưng nhìn chằm chằm Phương Chính, hắn thật sự không nghĩ ra, Phương Chính sao lại chấp nhất như vậy? Bất quá Trịnh Gia Hưng cũng hiểu ra, chỗ Uông lão Tứ hắn không thể trốn tránh được, đều ở cùng một thôn, trốn lần đầu không qua nổi lần thứ hai, cuối cùng cũng phải gặp mặt. Bây giờ Lý Na đã nhập viện, nếu như không thể giải quyết những vấn đề này trước khi Lý Na về, sau khi trở về Lý Na lại bị liên lụy, ai mà biết còn có chuyện gì xảy ra. Hắn không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược được, cho nên Trịnh Gia Hưng cũng có chút liều lĩnh. Càng nghĩ càng thấy có vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt, thầm nghĩ: "Cùng lắm thì cái mạng này của ta..."
Nghĩ đến đây, Trịnh Gia Hưng liền đồng ý.
Không lâu sau, Trịnh Hỏa cùng mẹ của Trịnh Gia Hưng đến, hai bên gặp mặt, Trịnh Gia Hưng cụp đầu, căn bản không dám ngẩng lên.
Nhìn thấy Phương Chính, Trịnh Hỏa đầy bụng tức giận, cũng cố nén xuống. Đối mặt Phương Chính, hắn không thể tức giận được, dù sao chùa Nhất Chỉ kia của Phương Chính hiện tại là ngôi chùa linh thiêng trong mắt mười dặm tám thôn, Phương Chính cũng là nước lên thì thuyền lên, đi đến đâu cũng được người ta tôn trọng.
Thấy Phương Chính đưa Trịnh Gia Hưng ra ngoài, Trịnh Hỏa cũng yên tâm, đồng thời hắn cũng không muốn nhìn thấy Trịnh Gia Hưng, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Phương Chính và Trịnh Gia Hưng lên xe máy quay trở về thôn Hậu Giang, vừa xuống xe đã thấy một người ngồi xổm ở đầu thôn, chính là Vương Khánh Chí!
Phương Chính gần như là cùng lúc thi triển Thần Thông, Nhất Mộng Hoàng Lương!
Vương Khánh Chí nhìn thấy Trịnh Gia Hưng, lập tức cười, vứt tàn thuốc trong tay, đi tới, cười nói: "Gia Hưng à, về rồi à nha? Cái xe máy này không tệ nha, bán đi cũng có thể có chút tiền đấy. Nếu không thì bán cho ta đi? Ta trả giá thật, một nghìn, thế nào?"
Vương Khánh Chí bị Phương Chính làm cho hoa mắt, cũng không nhận ra Phương Chính, trong mắt hắn, Trịnh Gia Hưng chỉ là dẫn theo một người có chút quen mặt, mà lại là một thanh niên xa lạ trở về mà thôi, lại không hiểu vì sao, nhìn thấy Phương Chính hắn lại hết sức yên tâm, cứ như người quen cũ. Bộ quần áo của người thanh niên kia, trắng quá... da dẻ cũng trắng... Bất quá việc này không liên quan gì tới hắn, hắn chỉ để ý chiếc xe máy của Trịnh Gia Hưng mà thôi.
Phương Chính nghe xong thì trợn tròn mắt, cái xe máy này là của bảo bối của Vương Hữu Quý, hàng nhập khẩu nước ngoài, lúc mua hết của hắn hai vạn tệ, vì việc này mà hắn bị vợ cầm củi đuổi đánh khắp cả thôn. Hai vạn tệ cái xe máy, thằng cha này đòi mua với giá một nghìn? Thật là trắng trợn ăn cướp mà! Quả đúng là cặn bã!
Trịnh Gia Hưng cũng ngơ ngác, trước đây Vương Khánh Chí, Uông lão Tứ rõ ràng là trốn tránh Phương Chính, bây giờ nhìn thấy Phương Chính lại làm như không thấy gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng mà nghĩ đến lời Phương Chính nói lúc đến trên đường: "Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cứ coi như bình thường là được."
Thế là Trịnh Gia Hưng nói: "Đây không phải xe của tôi, tôi không có quyền quyết định."
"À... Vậy à... Quên đi, lão Tứ đang đợi mày đó, đi thôi." Vương Khánh Chí nói.
Trịnh Gia Hưng gật đầu, vừa muốn đi thì nghe thấy Phương Chính nói: "Vương Khánh Chí à? Ngươi thích cái xe máy này à?"
Vương Khánh Chí quay đầu nhìn Phương Chính, sau đó gật đầu.
Phương Chính nói: "Ta gần đây ngứa tay quá, đang lo không có tiền để chơi vài ván đây. Ta muốn bán chiếc xe máy này, ngươi có mua không?"
"Bao nhiêu?" Vương Khánh Chí lập tức hỏi.
"Hai nghìn." Phương Chính nói.
"Thành giao!" Vương Khánh Chí rất hiểu về xe máy, liếc mắt một cái là nhìn ra ngay, hàng nhập khẩu, bảo đảm giữ giá trị. Xe mới như thế này, hai nghìn mà bán, quay tay đi bán lại kiếm được một hai vạn không thành vấn đề!
Một tay giao tiền, một tay giao hàng, thu tiền xong, Phương Chính liền hào phóng đưa xe máy cho Vương Khánh Chí, sau đó mang theo Trịnh Gia Hưng đi đến nhà Uông lão Tứ.
Bởi vì được lợi, tâm tình của Vương Khánh Chí cũng tốt. Vừa vào sân, đã nổ ga xe máy ầm ĩ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Uông lão Tứ đi ra xem xét, cười khẩy một tiếng nói: "Xe máy không tệ à, Gia Hưng, xem ra mày lại có tiền rồi nhỉ." Sau đó con mắt tam giác liếc qua Phương Chính, cũng như Vương Khánh Chí, không hề cảm thấy nguy hiểm gì, ngược lại có chút cảm giác quen thuộc. Uông lão Tứ liền thả lỏng cảnh giác...
Vương Khánh Chí nhận được chỗ tốt, tự nhiên cũng giúp đỡ nói chuyện, cười nói: "Lão Tứ à, đây là người quen, cũng muốn chơi vài ván. Đúng rồi, là do Gia Hưng mang đến, tôi thấy tiền nợ thì cứ từ từ mà tính thôi."
Uông lão Tứ nghi ngờ nhìn Trịnh Gia Hưng, nói: "Gia Hưng, người này do mày dẫn đến à? Lại muốn chơi vài ván?"
Trịnh Gia Hưng gật đầu, Uông lão Tứ lập tức cười, vỗ vỗ vai Trịnh Gia Hưng nói: "Không tệ, vào chơi đi, Tứ ca sẽ cho mày thêm hai ngày." Sau đó nói với Phương Chính: "Vào chơi đi, muốn uống nước gì thì cứ nói với Tứ ca, có cả rượu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận