Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 586: Tuệ nhãn hạ kinh ngạc

"Ngươi là ai?" Giải Tuệ không quen biết người này.
"Ta là ngư dân ở gần đây, chúng ta có thuyền. Muốn vớt người, chúng ta có thể giúp một tay. Ngươi có thể gọi ta Đại Quang." Người đàn ông thấp bé nói.
"Giúp đỡ? Miễn phí sao?" Em trai Giải Tuệ là Giải Vũ hỏi.
Đại Quang nghe xong, ngoài cười nhưng trong lòng không vui nói: "Em trai, ngươi đang đùa ta đấy à? Chúng ta là ngư dân, cá còn không bắt được, giúp các ngươi vớt người, ngươi còn muốn chúng ta miễn phí sao? Chúng ta cũng là nhà nghèo, dựa vào việc đánh bắt cá để sinh sống, lỡ việc một ngày cũng là tiền đấy."
"Đưa tiền, chúng ta sẽ đưa tiền! Các ngươi muốn bao nhiêu?" Giải Tuệ trong lòng đang lo cho Lâm Chí, liền lập tức hỏi.
"Không nhiều, một vạn!" Đại Quang trực tiếp mở miệng nói.
"Cái gì! ?" Giải Tuệ và Giải Vũ đồng thời kinh hãi thốt lên!
Người xung quanh cũng giật mình, một người trong đó không nhịn được kêu lên: "Trước kia không phải là tám nghìn sao? Sao một thoáng đã tăng lên một vạn rồi?"
"Thịt heo trước kia còn mấy đồng một cân thôi, giá cả tăng lên thì đương nhiên chúng tôi cũng tăng theo! Vị nữ sĩ này, đừng trách ta không nhắc nhở, vớt sớm thì tốt, vớt muộn thì khó tìm. Nếu mà bị lũ cuốn trôi xa, không vớt được, người ở dưới nước cho dù c·hết cũng không yên. Nếu mà bị cá gặm nữa thì… Ai… thảm lắm." Đại Quang ra vẻ tiếc rẻ, những lời này khiến lòng người lạnh lẽo vô cùng.
Sắc mặt Giải Tuệ cũng càng trở nên khó coi, nói: "Có thể bớt chút được không? Ta không có nhiều tiền như vậy đâu."
"Vậy thì ta hết cách, ngươi nhìn bên kia đi, thuyền của chúng ta, trên thuyền có bốn người, thêm chúng ta trên bờ hỗ trợ nữa, tổng cộng là tám người. Tám người giúp ngươi vớt người, còn chưa chắc vớt được ngay. Thu tiền của ngươi, một ngày không vớt được thì phải hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày… Ngươi xem chúng ta thu nhiều như vậy, nhưng chỗ này nguy hiểm đều là chúng ta gánh đấy. Mà tính trung bình ra, mỗi người cũng chỉ hơn một ngàn đồng thôi. Chúng ta mà không vớt người, có hai ba ngày thì cũng kiếm được số tiền đó." Đại Quang nói.
Giải Tuệ và Giải Vũ đều là người ở gần đây, dù không nói rõ thì hai người cũng hiểu rõ cả. Đại Quang trước mặt và bọn Bạch Văn Thủy là những hạng người thế nào, bọn họ đều biết rõ cả. Trước kia thì thấy chuyện của người khác, cảm thấy những người bị lừa thật ngốc, nhưng chuyện hôm nay rơi vào đầu mình, bọn họ mới hiểu được cái khó, không còn lựa chọn nào khác thì có thể làm sao bây giờ?
"Hai vị, mau chóng quyết định đi, nếu vớt thì nhanh chóng đưa tiền đây, chúng tôi lập tức hành động. Nếu không vớt thì chúng tôi đi đây." Đại Quang nói.
"Vớt!" Giải Tuệ thấy Đại Quang thật sự muốn đi, vội vàng kêu lên.
"Chính ngươi nói đấy, vậy chúng ta bắt đầu vớt người đấy." Đại Quang nói.
"Tỷ, mắc như vậy, ngươi đưa cho bọn chúng rồi thì lấy gì mà sống qua ngày đây?" Giải Vũ nhỏ giọng nói.
"Người là quan trọng nhất, rồi sẽ có cách. Ta không thể để cho Chí trước chìm dưới đáy nước mà không tìm lên được." Giải Tuệ vừa nói vừa khóc.
Giải Vũ thở dài, chuyện đã đến nước này, hắn còn có thể nói gì nữa.
Đại Quang nhất định đòi vớt người, vẫy tay ra hiệu cho Bạch Văn Thủy, Bạch Văn Thủy gật đầu, thuyền liền cập bờ.
Đại Quang nói: "Vận may không tệ, vừa nãy mới vớt được một người, đi thôi, qua xem có phải là người nhà các ngươi không."
"Cái gì, các ngươi đã vớt được rồi sao?" Giải Vũ nghe xong thì sốt ruột, đồng thời tức giận nói: "Vớt được rồi thì sao không tranh thủ đưa lên bờ mà cứu người? ! Không chừng vẫn còn cứu sống được chứ!"
"Ồn ào cái gì? Người đều c·hết cả rồi, lên bờ hay không thì có khác gì nhau?" Đại Quang khó chịu kêu lên.
"Nhưng mà, nếu các ngươi mà…" Giải Vũ đang định tranh luận.
Đại Quang trực tiếp phẩy tay nói: "Hỏi một câu cuối cùng, t·hi t·hể có cần hay không? Không cần thì ta vứt xuống sông, tự mà đi mà vớt! Cần thì đưa tiền đây! Nói nhiều vậy thì có ích gì? Tự hắn ngã xuống sông, chúng ta giúp các ngươi vớt lên, đây là làm việc tốt rồi. Đến ngươi thì lại trở thành mưu tài s·át h·ại người, phi! Ta nói cho ngươi biết, có chứng cứ thì hãy nói, không có thì đừng có nói linh tinh!"
Giải Vũ nghe vậy thì giận tím mặt, nhưng mà đúng như lời Đại Quang nói, hắn trong lòng nghĩ gì thì cũng vô dụng, mọi thứ đều cần chứng cứ! Huống chi, hắn cũng chỉ là suy đoán thôi, có thật sự như những gì hắn đoán hay không thì hắn cũng không biết.
"Ta đi xem người." Giải Tuệ đã cả thể x·ác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, chồng thì ngâm nước, cả người nàng đều như mất hồn, sắc mặt trắng bệch, đi đứng thì loạng choạng, nhìn mọi người khẽ lắc đầu, có chút đau lòng.
"Mẹ nó, một đám hút máu người!" Lúc này, một người đàn ông mặt chữ điền đứng cạnh Phương Chính thấp giọng mắng, hắn chính là người tốt bụng vừa xuống nước cứu người, cũng là người kiên trì đến cuối cùng, thực sự không còn cách nào nên mới rút lui về.
Phương Chính tiến lên phía trước nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, xin chỉ giáo cho?"
"Chỉ giáo gì nữa? Chuyện này còn cần phải giảng sao? Đám hỗn đản này ỷ vào có thuyền, cả ngày không đánh cá, cứ lượn lờ trên sông, một khi có người rơi xuống nước thì không cứu người thì thôi đi, còn ngăn cản người khác cứu. Mới đây thôi, còn có một người bị bọn chúng cản trở, cố gắng mấy lần, cuối cùng mất sức mà c·hết đ·uối dưới nước. Người nhà của huynh đệ đó tới, bọn chúng cũng bán t·hi t·hể! Loại người này, phi! Đúng là u nhọt mà!" Mặt chữ điền mắng.
Phương Chính nghe xong thì trong lòng chấn động, tay cũng run rẩy theo. Hắn vốn nghĩ, những người này đã đủ ghê t·ở·m rồi, vạn lần không ngờ tới, bọn họ còn ghê t·ở·m hơn chính những gì mình đã nghĩ!
Mặt chữ điền nói xong, liếc nhìn Giải Tuệ một cái, lắc đầu nói: "Ta đã cố gắng hết sức… Ai..."
Phương Chính nói: "Đã từng có chuyện như thế, sao ngươi còn xuống nước?"
Mặt chữ điền hơi ngẩng đầu nói: "Ta là người Lưỡng Giang Trung Quốc!"
Nói xong, mặt chữ điền quay người rời đi.
Lời rất đơn giản, nhưng mà trong đó sức mạnh, lại làm cho toàn thân huyết dịch của Phương Chính tăng tốc! Biết rõ có nguy hiểm mà vẫn mạo hiểm xuống nước, không phải vì tiền bạc hay danh lợi, mà chỉ vì hắn là người nơi này! Là người nơi này, cần phát huy một lòng chính khí! Chỉ có vậy thôi! Đây là niềm tự hào của dân tộc, là niềm tự hào của quê hương đang thôi thúc hắn làm vậy! Không chút do dự, phấn đấu quên mình! Đối với người này, Phương Chính chỉ có thể nghĩ tới một từ để hình dung - anh hùng!
Phương Chính chắp tay trước n·g·ự·c, đối diện bóng lưng của mặt chữ điền, hơi hành lễ, niệm một câu: "A Di Đà Phật!" Đồng thời, tuệ nhãn mở ra!
Sau một khắc Phương Chính giật mình, không phải là vì trên người của mặt chữ điền công đức quá nhiều, mà là Phương Chính kinh ngạc phát hiện, ở đây có rất nhiều người, trên người công đức đều không ít! Tuy rằng còn chưa đạt đến mức ngưng tụ thành hoa sen, nhưng mà những người này công đức rõ ràng lớn hơn nhiều so với nghiệp lực, mức độ trung bình này, cao đến dọa người! Phương Chính lướt qua một lượt, cơ hồ thấy một màu vàng kim!
Bất quá cuối cùng ánh mắt của Phương Chính vẫn rơi vào trên người của mặt chữ điền, chỉ thấy trên đỉnh đầu của hắn có một mũi tên, chỉ về hướng Bắc.
Phương Chính nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy giấy bút, múa bút thành văn, viết xuống mấy chữ lớn, đưa cho sóc nhỏ.
Sóc nhỏ biểu thị đã hiểu, vèo một cái lao ra ngoài, đuổi theo mặt chữ điền.
Tâm tình của mặt chữ điền rất tệ, cứu người thì hắn thấy đó là chuyện đương nhiên, là người Lưỡng Giang, thì phải có trách nhiệm này! Nếu như mình cố gắng mà không cứu được thì hắn cũng chỉ thất vọng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đám người Bạch Văn Thủy kéo t·hi t·hể kiếm tiền, thì lòng hắn vô cùng nặng nề và buồn n·ô·n!
Bạn cần đăng nhập để bình luận