Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 229: Đầu trọc thủy quỷ

Nói xong, Hồng Thiên Hỉ đâm đầu xuống nước, hai tay nâng Hồng Thiên Kiệt và chân của cô gái, còn bản thân hắn thì chìm hẳn vào đám rong. Nước sông không sâu, chừng hai mét, Hồng Thiên Hỉ giẫm chân xuống cát đá, cố sức nâng Hồng Thiên Kiệt lên, nhưng xoáy nước làm hắn đứng không vững, áp lực cực lớn, dưỡng khí trong miệng cũng sắp cạn. May mà xoáy nước xuất hiện một chút rồi tan, nếu không thì hậu quả khó lường. Nhưng hai người đã bị rong quấn, nếu không ai giúp thì có lẽ dữ nhiều lành ít.
Phía trên, Hồng Thiên Kiệt cảm nhận được hai chân bị người nâng lên, nước mắt lập tức tuôn rơi, gào lên: "Ca, anh lên đi, anh lên đi!"
Trên cầu, đám đông thấy cảnh này cũng sốt ruột.
Người biết bơi muốn xuống nước, nhưng những người khác ngăn lại, lúc này xuống nước chẳng khác nào thịt bánh bao đánh chó, xuống mấy cái là chết mấy cái.
Đằng xa, có người đi tìm dây thừng, chạy vội đến.
Vương Hữu Quý thấy vậy, lập tức xoay người định cưỡi xe máy, kết quả phát hiện không thấy Phương Chính đâu! Chỉ còn lại con khỉ đang bò tới trên cầu xem náo nhiệt.
Vương Hữu Quý cũng kệ, Phương Chính là người lớn rồi, chắc sẽ không sao, thế là hắn cưỡi xe máy chạy về hướng người đang cầm dây thừng tới, cố gắng từng giây, đã hết sức mình còn tùy thuộc vào mệnh trời, lúc này mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức, còn kết quả thì… Dưới nước, một xoáy nước đi qua, nhưng cái thứ hai lại xuất hiện, lần này còn lớn hơn! Mạnh hơn!
Hồng Thiên Hỉ đã sớm không chịu nổi, dưỡng khí không đủ, chân chới với không đứng vững, xoáy nước ập tới suýt chút nữa thì ngã. Điều an ủi duy nhất của hắn là, xoáy nước này cũng tan ngay.
Ngay khi Hồng Thiên Hỉ hoa mắt, ý thức gần như không còn thì mơ hồ thấy một bóng người đâm tới, toàn thân áo trắng, tóc xanh lục, tay hình như cầm vật gì. Hắn giật mình: "Thủy quỷ? Lẽ nào thật sự là quỷ?"
Giật mình như vậy, Hồng Thiên Hỉ lại mừng rỡ, nhìn kỹ lại thì thấy dưới nước hóa ra là một hòa thượng! Trên đầu không phải tóc xanh mà là rong quấn. Hòa thượng này không biết lấy sức ở đâu ra, cùng lúc xông tới rong đều bị kéo đứt, tốc độ tiến lên rất nhanh.
Rất nhanh hòa thượng đã tới trước mặt, mỉm cười với hắn, hai tay dang ra rất thuần thục, kéo hết đám rong đang quấn lấy người Hồng Thiên Hỉ, Hồng Thiên Kiệt và cô gái, sau đó một tay nắm lấy vai hắn đưa lên trên!
Trên cầu đám đông chỉ nghe thấy soạt một tiếng, Hồng Thiên Hỉ vừa mới xuống nước đã nhảy vọt lên, miệng há ra háo hức hút lấy không khí! Khoảnh khắc ấy, Hồng Thiên Hỉ có cảm giác sống sót sau tai nạn, đại nạn không chết, nhưng hơn hết là —— không khí ngọt thật!
Hồng Thiên Kiệt thấy ca ca lên được, lập tức mừng rỡ, đồng thời cảm thấy cô gái trong tay nhẹ bớt, có chút dùng sức, liền nổi lên, vừa được không khí trong lành cô gái cũng tỉnh, mơ màng thấy Hồng Thiên Kiệt cứu mình liền kêu lên: "Đừng cứu tôi, để tôi chết đi! Để tôi chết đi!"
Vừa kêu, cô gái bỗng cảm thấy cổ chân bị một bàn tay nắm lấy, tay lạnh buốt… Cô ta dám chắc đó là tay người, không phải rong! Khoảnh khắc đó, toàn thân cô ta dựng hết cả tóc gáy, thét lên: "Quỷ ơi!" rồi trợn mắt ngất đi!
Cô gái ngất xỉu, không còn giãy giụa, Hồng Thiên Kiệt liền thở phào nhẹ nhõm, nếu cô gái cứ vùng vẫy thì nguy hiểm thật. Nhưng sao cô ta lại kêu là quỷ? Mặt hắn giống quỷ lắm sao?
Hồng Thiên Kiệt vừa định đưa người lên bờ, mặt liền biến sắc! Hắn phát hiện có người đang sờ chân hắn! Hắn dám chắc đó là tay người! Nhưng Hồng Thiên Hỉ đang ở ngay trước mặt, vậy trong nước là thứ gì? Nghĩ tới cô gái vừa kêu quỷ, Hồng Thiên Kiệt cảm thấy nước mắt sắp trào ra, chuyện này quá kinh dị, da gà nổi hết lên, theo bản năng hắn dừng lại không đạp loạn nữa! Mơ hồ thấy mình như đạp phải tảng đá trơn nhẵn, vẫn rất cứng rắn… Dưới đáy nước, Phương Chính khổ không tả xiết, hai người trên này làm cái gì thế? Một người vừa xong thì đơ người, còn một người thì lại đạp loạn xạ, đầu bị đạp mấy cái, còn có thể chơi tiếp được không?
Phương Chính dứt khoát dang rộng tay, ra sức tóm lấy, cưỡng ép bắt hai chân của đối phương, Phương Chính sức lớn thế nào, đối phương vùng vẫy không thoát chỉ có thể mặc cho Phương Chính nâng lên.
Hồng Thiên Kiệt chỉ cảm thấy có lực kéo tới, thân bất do kỷ lơ lửng, đồng thời kêu lên: "Ca, ở dưới… "
"Ta biết, hắn đã cứu ta, đừng lộn xộn, không phải xú quỷ." Hồng Thiên Hỉ cũng không coi Phương Chính là người, người sống sờ sờ ai mà lặn dưới nước không cần thở, còn mạnh mẽ xông vào như thế?
Hồng Thiên Kiệt lập tức không dám động, quả nhiên, người kia nâng hắn lên chứ không có ý kéo xuống.
Phương Chính thấy cả ba người đều không động, trực tiếp ôm cả ba người, rồi đưa ra bờ.
Con quay sông không sâu, Phương Chính vốn không định đưa ba người lên bờ, lỡ lộ thân phận thì phiền phức giải thích. Nhưng nước sông lạnh quá, Phương Chính sợ ba người lạnh quá sinh chuyện, dứt khoát cố gắng đưa lên bờ.
Ngay lúc đó, Vương Hữu Quý cũng đã quay lại, đứng trên bờ, ném dây thừng xuống, hét lớn: "Bắt lấy dây thừng, kéo các người lên!"
Hồng Thiên Hỉ chộp lấy một cái, rồi cả ba ôm nhau, bị dân làng trên bờ kéo lên.
Phương Chính thấy trên kia có sức kéo ba người, dứt khoát buông tay, quả nhiên ba người nhanh chóng bị kéo lên bờ. Phương Chính xác định ba người không sao, an toàn rồi thì lập tức chạy về chỗ nước sâu, rồi vòng ra phía bên kia sông leo lên.
Vừa lên bờ liền thấy con khỉ ngồi xổm ở trên bờ chờ sẵn.
Phương Chính ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta thấy đầu trọc của ngươi." Con khỉ nói rất tự nhiên.
Phương Chính giật mình, con khỉ thấy rồi, liệu những người khác có thấy không? Nhưng cũng không sao, tại chỗ chớp mình, nước trên người soạt một tiếng rơi đầy đất, chiếc áo tăng màu xanh nhạt khô ráo như lúc ban đầu, đầu trọc của Phương Chính càng thuận tiện lau khô hơn, đến khi ra đầu cầu thì đầu đã được phơi dưới nắng gió khô ráo rồi.
Xỏ đôi giày phổ độ vào, Phương Chính mới đi ra đầu cầu, ghé lên lan can nhìn xuống, đúng lúc thấy Vương Hữu Quý cùng những người khác liên thủ cứu ba người Hồng Thiên Hỉ lên bờ. Ba người lạnh run cầm cập, dân làng cởi áo cho họ mặc để giữ ấm.
Trong phút chốc, mọi người đều bận đến quá sức.
Khi nhân viên cấp cứu 120 tới nơi, mọi người cũng giải tán, người được đưa lên xe cứu thương, hú còi chạy đi.
Vương Hữu Quý lúc này mới quay lại cầu, thấy Phương Chính cũng ở đó liền cười khổ nói: "Phương Chính pháp sư, vừa rồi anh đi đâu thế?"
Phương Chính cười nói: "Đang nghĩ cách cứu người đấy, nhưng xem ra, bần tăng vẫn còn hơi vụng về ngốc nghếch. Ba vị thí chủ tình hình thế nào? Nữ thí chủ còn muốn tự sát nữa không?"
Vương Hữu Quý không nghĩ nhiều, Phương Chính vừa chuyển chủ đề, dáng vẻ tươi cười của anh lại càng thêm cổ quái, nói: "Anh không tưởng tượng nổi đâu, ba tên đó vậy mà nói… bọn họ được thủy quỷ cứu đấy! Hắc, tôi lớn từng này rồi, nghe nói cá heo cứu người chứ chưa thấy ai nói thủy quỷ cứu người."
Vương Hữu Quý lắc đầu, đẩy xe máy nói: "Thôi được rồi, lên đi, trò đùa này, tôi chắc chắn đến muộn rồi. Chờ mà bị phê bình đi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận