Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 30: Sói gánh nước

Chương 30: Sói gánh nước
Giang Đình không hề sợ Phương Chính, bước lên phía trước nói: "Đại sư, xin lỗi, vừa rồi bạn ta lỡ lời, hắn cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của bạn mình, trong tình thế cấp bách mới nói năng lung tung, mong ngài đừng để bụng."
Phương Chính trong lòng cười khổ: "Ta mà muốn để bụng thì cũng phải chờ hệ thống cho phép đã! Đã không thể vì chuyện nhỏ nhặt mà trả đũa, vậy thì cứ xem như mình là một vị đại sư có lòng dạ rộng lượng đi..." Thế là, vẫn giữ nụ cười, nói: "A Di Đà Phật, lời nói hung ác cũng là lời nói, bần tăng sao có thể nổi giận được chứ? Các vị thí chủ, trời đã không còn sớm, chùa miếu nhỏ bé này của bần tăng, dù sao cũng không đủ ăn ngủ, các vị nếu không mang theo đồ ăn thì tốt nhất là mau chóng xuống núi. Nếu không đến giữa trưa sẽ phải chịu đói."
Sau khi mấy người này lên núi, Phương Chính đã không hề thấy thuận khí chút nào. Hơn nữa, cảnh hầu tử và Lư Tiểu Nhã gặp chuyện xảy ra vào lúc chạng vạng tối. Bây giờ còn chưa đến giữa trưa, nếu như xuống núi sớm hơn, biết đâu có thể tránh được tai nạn xe cộ này. Vậy nên hắn dứt khoát đuổi người. Đã không kiếm được tiền hương hỏa, vậy thì kiếm chút công đức cứu người vậy.
Mập mạp cũng có chút chột dạ, vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta cũng không mang theo gì để ăn, mau đi thôi."
"Đại sư, mạo muội hỏi một câu, dấu tay này là do ngài đánh ra sao?" Hầu tử bỗng nhiên lên tiếng, mắt ánh lên vẻ tinh tường.
Phương Chính liếc qua dấu tay kia, hắn không thể nói dối, phủ nhận thì chắc chắn không được. Nhưng thừa nhận ư? Việc này quá thần bí, sức người sao có thể mạnh đến vậy, quá mức khó tin, hắn không muốn bị kéo đi nghiên cứu cấy ghép gì đó. Vì thế, hắn chỉ mỉm cười, niệm một câu Phật hiệu: "A Di Đà Phật" rồi không nói gì thêm.
Như vậy, mấy người hầu tử cũng không hiểu được ý của Phương Chính là gì.
Phương Chính nói: "Các vị thí chủ, không còn sớm nữa."
"Hầu tử, đừng nói nữa, ta cũng đói rồi, đi thôi." Mập mạp một khắc cũng không muốn ở lại đây, thúc giục nói.
Hầu tử nhìn Phương Chính đầy thâm ý, sau đó gật đầu chào tạm biệt mọi người rồi rời đi. Giang Đình trước khi đi còn nhìn Phương Chính một cái, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng thôi, tiếc rằng Phương Chính chỉ cười hì hì nhìn nàng, căn bản không chủ động tiến lên đáp lời.
Nhìn năm người rời khỏi chùa, Phương Chính nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ: "Xuống núi sớm như vậy, sơn hạ thâm sơn cùng cốc, bọn họ chắc sẽ không ở lại. Ừm, về sớm một chút, chắc là có thể tránh được kiếp nạn kia. Hệ thống, ta đây cũng là công đức vô lượng rồi chứ? Hai cái mạng người, có phải là được rút thưởng hai lần không?"
"Đinh! Phải đợi bọn họ thực sự tránh được kiếp nạn mới tính."
"Vậy thì mặc kệ, ta cứ an tâm chờ rút thưởng thôi, ha ha." Phương Chính tâm tình rất tốt, liếc nhìn dấu tay trên cửa chính, lắc đầu nói: "Cái này xấu quá!"
Nói xong, Phương Chính áp bàn tay lên phía trên, dùng sức ấn một cái! Chỉ nghe thấy tiếng kim loại biến dạng răng rắc vang lên, rất nhanh, dấu tay kia bị ấn trở về, có điều vẫn chưa được phẳng lắm. Cái này thì Phương Chính hết cách, hắn đâu phải là thợ rèn, không có tài nghệ này. Chỉ có thể chờ sau này tìm cơ hội, tìm người đến sửa thôi.
Sửa xong cửa, Phương Chính đi ra sau viện, nhóm lửa, vo gạo, nấu cơm! Nhưng Phương Chính lại phát hiện ra một vấn đề, nhà bếp thiếu mất hai cái thùng nước! Chính là hai cái thùng chuyên dùng để cho độc Lang uống nước!
Hầu tử, mập mạp, Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh, Giang Đình năm người rời khỏi chùa, mập mạp lập tức thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Coi như xong, ở cái chùa kia khiến ta nghẹt thở chết mất."
"Ngươi là có tật giật mình đấy à, sợ bị đại sư đánh?" Nguyễn Dĩnh cười nói.
Bị vị hôn thê trêu chọc, mập mạp nào dám tức giận, chỉ cười ha ha.
Hầu tử thì thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía chùa, tiếc là cây cối trên núi rậm rạp, đường đi quanh co, từ góc độ của hắn, chỉ có thể thấy được mái ngói xanh của chùa, không thấy được cổng.
Lư Tiểu Nhã nhỏ giọng nói: "Sao thế? Tò mò hả?"
Hầu tử cười khổ nói: "Đời ta chẳng thích gì, chỉ thích mỗi võ, dấu tay kia thật quá kinh người. Nếu thật sự là do người thật làm ra thì chắc chắn là cao thủ."
"Thôi đi, chỉ là một tiểu hòa thượng... Với cả, ngươi toàn nói mấy cảnh trong tiểu thuyết võ hiệp. Ngoài đời thực, làm gì có người tài giỏi như vậy? Cho dù có đi chăng nữa, một tiểu hòa thượng tuổi còn chưa lớn hơn chúng ta, có thể làm được sao? Thật là viển vông." Mập mạp dứt khoát phủ định.
Lư Tiểu Nhã cũng khuyên nhủ: "Mập mạp nói đúng đó, ngươi đúng là đọc tiểu thuyết đến phát cuồng, cả ngày suy nghĩ lung tung. Nếu mà nói chùa miếu kia có gì đó cổ quái thì ta thấy cái cây cổ thụ kia mới kỳ quái đấy. Ta nhìn nó giống như là cây bồ đề, có điều bồ đề là cây ở miền Nam, sao lại chạy đến miền Bắc được? Hơn nữa, trời sắp sang đông rồi mà nó lại còn nảy mầm, thật là kỳ dị chết đi được."
Giang Đình cũng nói: "Ta cũng để ý đến nó, chỉ là trước đó không dám chắc loại cây đó. Nghe Tiểu Nhã nói như vậy thì quả là có chuyện. Cây bồ đề miền Nam, sắp vào đông còn đâm chồi nảy lộc, rất quái lạ. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ cái cây thì hình như là cây khô mọc mầm thì phải."
"Thôi được rồi, đừng nói nữa, nghe mà cả người ta run rẩy. Nói chung, cái chùa kia chỗ nào cũng quỷ dị, chẳng có gì bình thường, đi sớm một chút cho nó lành." Mập mạp nói.
Đang nói chuyện, Nguyễn Dĩnh đi trước bỗng hét lớn: "Á... có sói!"
"Sói á? Ngươi đùa ta hả? Thời buổi này còn có sói? Ối mẹ ơi, thật sự có sói!" Mập mạp vừa nãy còn xem thường, sau một khắc đã sợ đến mức suýt chút nữa là tè ra quần!
Hầu tử nhìn lại, chỉ thấy một con sói to như con bê từ dưới núi đi lên, đuôi cụp xuống, mắt dài hẹp đầy hung dữ, răng nanh vô cùng sắc nhọn! Có điều con sói này hình như có gì đó kỳ lạ thì phải!
"Đây thực sự là sói sao? Sao còn đeo thùng nước? Với lại lông đều ướt hết cả rồi..." Giang Đình không kìm được nói.
"Ngươi nói kiểu này thì quả thật là lạ, chẳng lẽ nó là con husky giả dạng?" Mập mạp nói.
"Đừng có nói lung tung, đây là sói! Nhìn thể trạng thì chắc là Lang Vương rồi!" Hầu tử thấp giọng nói.
Mập mạp, Nguyễn Dĩnh, Lư Tiểu Nhã, Giang Đình lập tức sợ hãi, Lư Tiểu Nhã mang theo giọng nức nở nói: "Ta đã không muốn đi mà các ngươi cứ nhất quyết đòi đến, lần này xong rồi, chúng ta đều sắp trở thành thức ăn cho sói hết."
"Con sói này chắc là do người nuôi, chắc sẽ không hại người đâu. Mọi người nhìn ánh mắt của nó xem, không có sát khí. Cũng không hề nhe răng nanh lợi trảo gì, nó đang cõng thùng nước, gánh nước thôi, chắc không có chuyện gì đâu. Mọi người đừng chọc nó là được, nhường cho nó một đường." Giang Đình nói.
Hầu tử gật đầu, thế là năm người dàn thành một hàng, đứng sát vào vách tường. Cũng chẳng còn cách nào khác, muốn chạy à? Một gã mập cùng ba cô gái, chạy sao qua nổi con sói chứ?
Khi sói càng lúc càng đến gần, mấy người nín thở ngưng thần, thở mạnh cũng không dám, Lư Tiểu Nhã cùng Nguyễn Dĩnh còn sợ đến mức nhắm tịt mắt, một bộ phó thác cho trời rồi. Giang Đình thì có vẻ khá hơn một chút, có điều cô nàng cũng rất gan dạ, cố gắng không nhắm mắt.
Sau đó cô ngạc nhiên phát hiện, con sói này thật sự không có ý định làm hại họ, cứ thế cõng hai thùng nước, nhanh chóng lên núi.
Nhìn bóng lưng con sói, năm người thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau, có chút mộng bức, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận