Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1226: Thiên nhiên đáng sợ

Chương 1226: Thiên nhiên đáng sợ Theo băng khô rải xuống, đám cháy bị ép xuống, nhưng rất nhanh liền bắt đầu bùng lên trở lại. Nhiệt độ cao, dù trốn ở trong chăn cũng cảm thấy nóng bức khó chịu, vậy người trực tiếp đối mặt với ngọn lửa ở bên ngoài sẽ có cảm giác gì?
Rất nhiều người lén nhìn về phía Phương Chính, chỉ thấy mồ hôi Phương Chính rơi như mưa, mặt mũi bị nướng nóng đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng đẩy xe, phi nước đại về phía trước. Võ đội trưởng và những người khác nhiều lần muốn xông ra hỗ trợ, nhưng nhìn tốc độ di chuyển của cảnh vật xung quanh, họ biết có xuống cũng vô ích, căn bản không theo kịp tốc độ của xe nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên xe.
Còn những người già kia thì khắc sâu hình ảnh Phương Chính vào trong ký ức, có người bụm mặt khóc nức nở... Đúng lúc này, Ngụy Hiểu Lâm hoảng sợ nói: “Không xong, bốc cháy rồi!” Ngụy Thắng Lợi cũng thấy, ngọn lửa sau lưng Phương Chính bỗng nhiên bùng lên dữ dội, phóng lên trời! Không giống trong phim ảnh, ngọn lửa mãi mãi đuổi theo nhân vật chính, mà là một mảng trực tiếp thiêu đốt, Phương Chính lập tức bị lửa nuốt chửng! “Con ơi!” Rất nhiều người già khàn giọng hét lên. Nhưng xe không hề giảm tốc độ, ngược lại còn nhanh hơn! Theo sau là tiếng gầm giận dữ: "Xông lên!" Tốc độ xe lại nhanh thêm!
Võ đội trưởng không dám tin nói: "Đây còn là người sao?" Phương Chính quá liều mạng, dù hắn tu luyện đoán thể thuật, nhục thân được phật khí ngày đêm tôi luyện, đã sớm vượt qua cảnh giới phàm nhân. Nhưng một hơi đẩy tám chín chiếc xe ngựa, mấy chục người, còn phải phi nước đại, dù là hắn cũng có chút không chịu nổi.
Nhưng khi lửa bùng lên, hắn thấy chăn bông trên xe lập tức bốc hơi, bốc cháy dữ dội, biết nếu không nhanh lên thì những người bên trong khó mà giữ được. Thế là hắn liều mạng chạy... Kết quả, họa vô đơn chí, tay hắn nắm bánh xe ngựa đột nhiên tuột ra!
Phương Chính chửi một tiếng, cắn răng dùng sức, cánh tay bỗng to ra, vận dụng toàn bộ lực của Đại Lực Kim Cương Chưởng, cố gắng dùng hai tay chống đỡ xe, không cho xe ngã xuống! Tiếp tục chạy! Cùng lúc đó, bên ngoài đám cháy, đội phòng cháy chữa cháy đã chạy tới, nhìn thấy lửa bùng lên dữ dội, nhìn thấy đoàn xe bị lửa bao trùm, rất nhiều người đỏ hoe mắt. Nhưng ngọn lửa này, không ai dám xông vào… Chỉ có thể cố hết sức dùng vòi rồng trên xe phun nước vào bên trong, dù họ cũng không nghĩ làm như vậy sẽ có tác dụng gì.
"Chúng tôi tới muộn, thật xin lỗi..." Một nhân viên chữa cháy tháo mũ ra, khóc... những người khác cũng khóc theo. Đúng lúc này, một trận ù ù vang lên, mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thầm nghĩ: "Không thể nào?" Rồi một cột lửa xông ra khỏi đám cháy, tiếp theo là một Hỏa long phóng lên! Theo sau là tiếng người hô lớn: "Ném chăn ra! Phun nước!" Rồi họ thấy ngọn lửa trên Hỏa long bị lật tung lên, lộ ra người bên trong, có người đã thoi thóp, có người trên người bốc cháy. "Bình chữa lửa! Vòi rồng phun nước!" Nhân viên chữa cháy bên này phản ứng nhanh, lập tức hét lên.
Áp lực nước từ vòi rồng quá lớn, không thể phun trực tiếp vào người nên phải phun lên cao để nước giảm lực rồi rơi xuống. Những nhân viên chữa cháy khác cầm bình chữa lửa xông tới giúp dập lửa cho người đang bị cháy. Còn Phương Chính thì nhanh chóng chạy qua, cứu tỉnh mấy người già sắp ngất xỉu, phật lực của hắn không thể làm người chết sống lại, nhưng có thể nhanh chóng tẩm bổ nhục thân, giúp máu lưu thông, cộng thêm y thuật của hắn, mấy người già nhanh chóng thở lại được bình thường.
Hắn đang bận, người khác cũng bận, cứu người, dập lửa, hiện trường hỗn loạn nhưng lại toàn tiếng cười vì tai qua nạn khỏi. Thấy vậy, Phương Chính tranh thủ cơ hội vơ hai chiếc rìu chữa cháy rồi chui vào rừng cây, chạy nhanh như làn khói. Không còn cách nào, những việc hắn vừa làm đã vượt quá lẽ thường. Xe ngựa bị cháy thành như vậy, hắn ở trong biển lửa lâu như thế mà không hề hấn gì, nếu bị hỏi tới sẽ không thể giải thích được, chi bằng cứ rút lui sớm.
Phương Chính không biết rằng hắn vừa chạy thì đã có người để mắt tới, chính là Ngụy Hiểu Lâm. Cô bé này có não mạch kín không giống người khác, lại thêm trình độ chuyên môn không đủ nên làm gì cũng không đến lượt, người khác thì có người chăm sóc còn nàng thì rảnh rỗi nên lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Nàng chăm chú nhìn vào tài xế lái chiếc xe bốc cháy kia, kết quả lại thấy lão ta chạy nhanh như bay... Ngụy Hiểu Lâm muốn đuổi theo nhưng chỉ thấy một bóng dáng có tuyết ở vành áo, cao lêu nghêu rồi biến mất. Nàng bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ cuộc...
Phương Chính rời khỏi thôn Lưu Gia, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, khống chế đám cháy! Phương Chính không biết làm sao dập lửa, nhưng hắn hiểu một điều, lửa không có vật để đốt thì sẽ tự tắt! Thế là, Phương Chính mỗi tay một chiếc búa, lao về phía biển lửa. Trên đường đi, hắn thấy nhiều nhân viên chữa cháy đang hợp lực chặt cây, còn rất nhiều dân làng giúp đỡ, nhưng chặt cây thì dễ nói nhưng bắt tay vào làm thì tuyệt đối không thể xong trong chốc lát. Hơn nữa cây đại thụ quá nhiều, phạm vi lại rộng lớn, dù người đông đến đâu cũng không thể nhiều bằng cây được, không nhanh bằng được. Họ chỉ có thể cố gắng rời xa phạm vi lửa, kéo dài khoảng cách, tranh thủ thời gian chặt cây, tạo ra vành đai cách ly an toàn.
Phương Chính không tiện đi cùng mọi người, hắn đành tìm chỗ không người, vung búa lên, một cây to bằng bắp đùi, một nhát búa xuống là đứt một nửa, hai nhát búa thì cây đại thụ ngã xuống! Sau đó Phương Chính nhấc cây lên, dùng sức ném đi thật xa rồi lại tiếp tục chặt cây khác… Dù Phương Chính có sức mạnh phi thường như vậy, trong trận chiến cứu hỏa này cũng dần lộ ra sự nhỏ bé. Con người trước thiên nhiên quá nhỏ bé và bất lực.
Phương Chính không nhớ nổi máy bay trực thăng bay qua bao nhiêu lần, cũng không nhớ đã chặt bao nhiêu cây, chạy về bổ sung nước bao nhiêu lần. Hắn chỉ biết việc này, thật không phải do con người làm! Ngay cả hắn cũng sắp không trụ nổi.
Đang lúc Phương Chính nghĩ có nên nghỉ ngơi một chút thì hắn lại thấy mấy người già kéo một cây không quá lớn từ đằng xa tới. Mấy người già kia đều là dân làng gần đó, Phương Chính có ấn tượng, hắn nhớ không nhầm, khi hắn đến thì các cụ đã hỗ trợ rồi, Phương Chính đã mệt mỏi thế này mà các cụ vẫn kiên trì. Dù chân run rẩy nhưng không ai nói nghỉ ngơi.
Thấy cảnh này, Phương Chính cắn răng tiếp tục làm! Không phải thể lực của Phương Chính kém người già, bởi vì cái gọi là năng lực càng lớn thì nỗ lực càng lớn, Phương Chính vẫn luôn dùng toàn bộ sức lực, chạy đi chạy lại giữa mấy nơi, còn phải đẩy xe ngựa, chặt đại thụ, ai làm cũng không chịu nổi.
Đám cháy bùng lên cả đêm, bầu trời đỏ rực nhưng đến sáng hôm sau, đám cháy không hề có ý định giảm bớt mà ngược lại còn chuyển hướng theo gió lớn, cháy mạnh hơn! Mọi người vội vàng từ bỏ vành đai cách ly thứ nhất, không thể ngăn cản bước chân của ngọn lửa, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục lùi lại, tiếp tục mở rộng vành đai cách ly thứ hai, mong rằng có thể chặn được đám cháy. Nhưng diện tích đám cháy quá lớn, dù có không ít người, so với ngọn núi lớn này thì vẫn là quá ít…
Bạn cần đăng nhập để bình luận