Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 244: Thi công đội tới

Sử Tiểu Trụ hai mắt sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Ta đồng ý đi ra ngoài xem một chút, học hỏi kinh nghiệm, nhưng việc ngươi tìm người giúp thì không được, việc đó không có ý nghĩa, ta muốn tự mình cố gắng xem sao, xem thử có kết quả gì không."
"Được! Ngươi nói sao thì vậy, đi thôi, đi nhậu!" Sử Đại Trụ vui mừng khôn xiết, đứa con trai bướng bỉnh này cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng chịu sống rồi, thật cao hứng!
Nhưng Sử Đại Trụ cũng hiểu rõ, với tính cách của con trai mình, khi bước ra ngoài, tám chín phần mười là sẽ vấp váp khắp nơi, đầu sẽ sứt mẻ, lập nghiệp? Học hỏi kinh nghiệm? Nói nghe dễ vậy thôi sao? Cuối cùng có lẽ vẫn phải thừa kế chút vốn liếng của ông, nhưng là bậc cha mẹ nào cũng có một chút hy vọng như thế, ngộ nhỡ thành công thì sao? Ít nhất thì, nó cũng thoát khỏi bóng ma trong lòng, là một người đang sống chứ không phải khúc gỗ. Nghĩ đến đây, Sử Đại Trụ liền thấy thỏa mãn... Hơn nữa, ông còn có ý định khác, chỉ cần Sử Tiểu Trụ chịu cố gắng, chưa hẳn không làm nên trò trống gì.
Phương Chính không hề biết Sử Đại Trụ sau khi trở về đã cùng Sử Tiểu Trụ có chút chuyện nhỏ như vậy, giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì, theo thời gian từng ngày trôi qua, công tác tuyên truyền quảng cáo của « Khuynh Thành » cũng dần đi vào quỹ đạo, danh tiếng Nhất Chỉ Tự nổi lên cũng đã lắng xuống dần, khách hành hương đến đây cũng bắt đầu lý tính hơn, chứ không phải xúm lại túm lấy hòa thượng, khỉ con không ngừng la hét ầm ĩ. Cũng không còn cảnh phụ huynh dẫn theo con cái đến Nhất Chỉ Tự tham quan vườn bách thú miễn phí nữa...
Khách hành hương đã bắt đầu giảm bớt, nhưng đã ổn định, mỗi ngày vẫn có khoảng năm sáu người đến, thời điểm đông thì hơn hai mươi người, đây là khách hành hương thực sự, đến dâng hương cầu nguyện, thỉnh thoảng hỏi Phương Chính vài vấn đề, nghe Phương Chính tụng kinh gõ mõ, Nhất Chỉ Tự lại lần nữa khôi phục vẻ hài hòa, yên tĩnh như xưa.
Nhưng thời gian này cũng sắp kết thúc rồi...
Theo quyết định cấp trên ban xuống, đội thi công bắt đầu tiến vào thôn, nhưng chủ yếu vẫn là mở rộng đường làng Nhất Chỉ thôn. Đồng thời, Đàm Cử Quốc gọi điện thoại cho Sử Đại Trụ, Sử Đại Trụ cũng giữ đúng lời hứa, lập tức vỗ ngực cam đoan, vấn đề đá ông ta sẽ giải quyết!
Quả nhiên, ngay hôm đó các loại đá bắt đầu được vận chuyển tới đây, là số đá Sử Đại Trụ còn giữ lại từ mấy năm trước, bán thì không được, để lại thì chiếm chỗ, vừa hay có thể dùng để lấy lòng.
Số tiền chính phủ cấp không nhiều, cũng không định sửa đường lên núi ngay, nhưng vì vấn đề vật liệu đã được giải quyết, còn lại chỉ là nhân công, cái này dễ giải quyết hơn nhiều. Thế là, huyện quyết định tạm thời cùng nhau thi công luôn!
Thế là, đội thi công tách ra ba nhân viên công tác tiến vào Nhất Chỉ sơn, khảo sát tình hình địa hình. Ba người này ở trên núi đi tới đi lui không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không hề lên đến đỉnh núi.
Một ngày này, ba người cuối cùng cũng lên tới đỉnh núi.
Tạ Minh dùng tay che nắng nhìn ngôi chùa từ xa, có chút không hiểu nói: "Chính phủ nhiều tiền thật, phong cảnh trên núi này mặc dù không tệ, nhưng địa phương quá nhỏ, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu cảnh điểm, loại địa phương này mà cũng đầu tư sửa đường sao?"
"Chẳng lẽ cậu không đọc tin tức à? Đoàn làm phim « Khuynh Thành » đã chọn nơi này để quay phim, đợi « Khuynh Thành » được chiếu, thì nơi này sẽ hot ngay thôi. Hơn nữa trên núi lại còn có một ngôi chùa, chỉ cần quảng bá tốt, thì lợi nhuận chắc chắn không thành vấn đề." Một người đàn ông trung niên khác nói.
"Sư phụ, những gì thầy nói con đều biết, nhưng con thật sự không thấy chỗ nào tốt mà phải đầu tư vào đây cả." Tạ Minh nói.
"Nghe nói ngôi chùa kia rất linh thiêng, dân làng dưới núi đều bảo, nhà nào không có con cái đi cầu tự là sẽ được ngay. Cũng không biết có thật không nữa..." Người đàn ông trung niên liếc nhìn nói.
"Mấy người nông dân đó toàn ăn đồ xanh, ngày nào cũng cày cấy ruộng vườn, cơ thể cùng lắm là mệt mỏi thôi, làm sao mà vô sinh vô dục được chứ, đi cầu tự thì làm sao mà linh nghiệm được? Sao họ không cầu tài đi? Nếu cầu là phát tài ngay thì đó mới là thật sự linh." Tạ Minh không tin chuyện này, bao nhiêu năm sửa đường, hắn cũng gặp không ít chùa miếu rồi. Chưa nói đến việc tin hay không tin Phật, cũng chỉ lướt qua vậy thôi. Hắn cũng không thấy việc không tin Phật thì bản thân thiếu mất gì, cái gì nên có, chỉ cần chịu cố gắng đều sẽ có được.
"Cậu nhóc chỉ biết tiền, nếu cậu tin Phật thì ngoan ngoãn vào trong đó thắp hương đi. Không tin Phật thì bớt nói mấy chuyện có hay không này đi, tranh thủ thời gian làm việc, xong việc rồi thì xuống núi ăn cơm." Lưu Đào vừa cười vừa mắng.
Tạ Minh cười ha ha, đi theo để làm việc.
Phương Chính đã sớm nhận được điện thoại của Vương Hữu Quý, biết là chính phủ đã phê duyệt, dưới núi đã có đội thi công bắt đầu làm việc. Chỉ là không ngờ, mới sáng sớm đã có thể thấy người của đội thi công xuất hiện trên núi. Nhưng Phương Chính cũng không có ý định qua đó xem náo nhiệt, đang định về xem chút kinh thư, giết thời gian.
Kết quả ma xui quỷ khiến mở Thiên Nhãn nhìn lướt qua ba người kia, lúc nhìn vào Lưu Đào, trong mắt hắn hình ảnh lập tức thay đổi!
Giữa sườn núi, Lưu Đào đang cúi đầu đo đạc gì đó, đúng lúc này, trên đầu đột nhiên phát ra một tiếng nổ lớn, một tảng đá lớn, bịch một tiếng, mũ bảo hộ của Lưu Đào vỡ nát, trên đầu máu tươi loang lổ, ngã gục xuống đất, sống chết không rõ...
Sau đó hình ảnh trở lại bình thường, Phương Chính ngẩn người ra một hồi, không ngờ lâu như vậy, nhìn không biết bao nhiêu người, hôm nay lại thấy một người sắp gặp nạn. Nhưng vấn đề là, mặc dù hắn đã thấy trước chỗ Lưu Đào có thể gặp tai nạn, với sự quen thuộc của hắn về Nhất Chỉ Sơn, hắn liếc mắt liền biết đó là chỗ nào. Nhưng còn thời gian thì sao? Phương Chính phát hiện, hắn hoàn toàn không biết thời gian cụ thể xảy ra là khi nào. Nhiều nhất cũng chỉ biết là ban ngày, trong vòng một tuần... Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Phương Chính khổ sở nhìn thoáng qua ba người, thở dài, quay người về chùa.
"Sư phụ, tiểu hòa thượng kia vừa nãy cứ nhìn thầy chằm chằm." Tạ Minh nói.
Lưu Đào nhíu mày nói: "Chắc là chưa nhìn thấy người của đội thi công bao giờ thôi, chuyện này cũng bình thường, trước đây ở mấy vùng núi hẻo lánh làm đường, còn bị người ta vây xem ấy chứ. Tiểu Lôi, bên chỗ cậu thế nào rồi?"
"OK, xong hết rồi, ngày mai khởi công không vấn đề." Một chàng trai trẻ đáp, tên của cậu là Lôi Hướng Kiệt.
"Không có vấn đề gì là tốt, đi thôi, xuống núi." Lưu Đào nói xong, bảo Tạ Minh chuẩn bị xuống núi.
Đúng lúc này, một tiếng niệm Phật vang lên từ phía sau: "A Di Đà Phật, ba vị thí chủ, bần tăng là trụ trì Nhất Chỉ Tự, pháp hiệu Phương Chính, xin hỏi các vị định khi nào bắt đầu khởi công làm con đường này?"
"Vị trụ trì khách khí quá, không có gì bất ngờ, thì ngày mai sẽ bắt đầu khai công thôi. Con đường này chúng tôi đã xem xét nhiều lần, cơ bản là không có vấn đề gì." Lưu Đào cũng khách khí đáp lễ.
Phương Chính kinh ngạc hỏi: "Ngày mai liền bắt đầu sao?" Phương Chính vốn tưởng phải đợi thêm vài ngày, nếu như đợi khoảng sáu bảy ngày thì hắn cũng có thể khoanh vùng thời gian xảy ra chuyện, nhưng xem ra, bây giờ có vẻ rắc rối rồi đây...
"Sao vậy, trụ trì không muốn chúng tôi khởi công à?" Tạ Minh có chút khó chịu hỏi. Làm đường là chuyện tốt mà, kết quả tiểu hòa thượng này lại làm bộ như vậy, đúng là không biết phải trái gì mà.
Phương Chính vội vàng lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không phải, đã ngày mai khai công, vậy thì bần tăng xin phép không làm phiền nữa. Ân... Bần tăng cũng muốn xuống núi đi dạo, hay là cùng các vị đi chung một đoạn đường đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận