Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 194: Bầy diễn?

Trời tối người yên, trăng treo cao, một đêm cứ thế trôi qua trong tĩnh lặng. Ngày thứ hai, trời vừa hửng sáng, mặt trời từ phía Đông nhô lên, tía khí đông lai, một cơn gió lạnh thổi qua. Phương Chính chợt tỉnh giấc, mở mắt ra, vừa vặn thấy cảnh mặt trời mọc, vượt qua đường chân trời, kim quang bừng nở trong khoảnh khắc! Phương Chính chỉ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó bừng sáng theo, thể xác tinh thần tỏa ra một loại ánh sáng minh ngộ. Vui vẻ! Vô cùng vui vẻ! Lại cúi đầu nhìn xuống, Phương Chính lập tức giật mình, đây là tình huống gì? Sao lại nhiều người thế này? Lý Tuyết Anh và những người khác vẫn chưa tỉnh lại, có người thì đang ngủ say, có người thì vẫn còn nghe kinh trong mê man. Phương Chính gãi đầu nhìn xung quanh, còn tốt, không có hoa sen, không có gì thay đổi lớn, tranh thủ kéo tai Độc Lang, dẫn theo hầu tử, con sóc, Độc Lang chạy về. Về đến chùa, Phương Chính đầu tiên quét dọn phật đường, sau đó nấu một nồi cháo gạo, vừa xem tin tức, vừa chờ đến giờ cơm. Bên ngoài, sau khi Phương Chính rời đi, Lý Tuyết Anh cũng tỉnh lại, hít một hơi thật sâu, trong mắt tràn đầy vẻ nhẹ nhõm, cả người tinh thần minh mẫn đạt đến trạng thái đỉnh cao. Cô vươn vai, dưới ánh mặt trời, dáng người uyển chuyển hiện ra vẻ thướt tha: "Dễ chịu thật, còn dễ chịu hơn ngủ ngon! Thật sự sảng khoái!" Lý Tuyết Anh vừa nói xong, vừa nghiêng đầu, cũng giật nảy mình! Lúc đầu chỉ có một mình cô, sau đó Tiểu Lưu đến cô cũng biết, thế nhưng là sao giờ lại có nhiều người đến vậy rồi? "Hô... dễ chịu a!" "A nha... Thật sự sảng khoái! Lần đầu tiên ngủ mà không mơ, dễ chịu thật..." "Ta ngủ thiếp đi, hay là vẫn đang nghe kinh? Giống như vẫn luôn nghe, lại như đang ngủ thiếp đi..." "Ta cũng vậy." "A? Hòa thượng đâu?" "Phương Chính pháp sư đâu?" Mọi người hoàn hồn, nhao nhao đứng dậy tìm người, quả nhiên, vị hòa thượng ngồi phía trước đã biến mất. "Chắc chắn là về chùa rồi, không được, ta phải đi tìm hòa thượng kia hỏi xem, bài kinh này hay thật đấy, dễ nghe như vậy." Có người kêu lên. Lâm Đông Thạch cũng nói: "Ta cũng đi." "Tất cả quay lại cho ta! Đi cái gì mà đi? Chốn phật môn thanh tịnh, một đám kéo nhau đi, làm loạn cái gì? Nên làm gì thì làm đi!" Đạo Diễn tức giận quát mắng, đá vào chân đám người đuổi họ trở về, sau đó chỉnh lại y quan nói: "Ta đi!" Mọi người nhất thời mỉm cười... "Tuyết Anh, đi cùng nhau không?" Đạo Diễn hỏi. Lý Tuyết Anh lắc đầu nói: "Thôi đi, có thể nghe được bài kinh này, đã là có duyên ba đời rồi. Cứ theo đòi hỏi, lại thành ra không hay. Đạo Diễn hôm nay tràng cảnh cũng sắp xong rồi, có thể khai máy không?" "Ừm... Cô nói có lý, vậy ta cũng không đi. Chúng ta làm việc chính đi..." Đạo Diễn nói xong, cũng đi theo. Lý Tuyết Anh nhìn về phía ngôi chùa không xa, sau đó liếc nhìn đám cỏ xanh trên mặt đất, cô khẳng định mười phần, đám cỏ này mọc cao hơn hôm qua! Cô lấy điện thoại ra, kết quả điện thoại đã hết dung lượng thẻ nhớ, ngừng quay từ sớm rồi. Bất quá Lý Tuyết Anh vẫn nhấp vào mở xem lại đoạn phim ngắn, mặc dù chỉ có một đoạn, nhưng khi xem nhanh, Lý Tuyết Anh vẫn thấy được một cảnh tượng kỳ diệu! Cỏ ở đây lại mọc, mọc trong tiếng kinh phật! Lý Tuyết Anh che miệng nhỏ, mặt đầy vẻ không thể tin! Cô ngồi xổm xuống, nhìn vào ruộng lúa, chỉ thấy trong ruộng lúa lại có mầm non! Nói cách khác hạt giống gieo ngày hôm qua, chẳng những không bị chết cóng, mà lại còn đang mọc! Điều kỳ quái hơn nữa là, những chỗ khác nước đều đã đóng băng, mà nước trong ruộng lúa này lại không hề đóng băng! Cô đưa tay múc, nước có chút mát lạnh, nhưng cũng chỉ là có chút mát thôi, chứ không lạnh thấu xương. Trong mắt Lý Tuyết Anh càng thêm tràn đầy vẻ khó tin, mang theo một bụng thắc mắc, Lý Tuyết Anh trở về đoàn làm phim. Hôm nay phải khởi quay, cô còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, cô vẫn đành nuốt vào bụng. Đoàn làm phim bên kia chuẩn bị xong xuôi cũng đã xế chiều, buổi chiều chỉ là thử máy, chứ không phải quay chụp thật. Bận bịu xong xuôi, trời đã tối. Một đám người kéo nhau đến, nhìn về hướng ruộng lúa, ai nấy đều mong mỏi. "Sao tiểu hòa thượng còn chưa tới tụng kinh?" Có người hỏi. "Không biết, chắc là quên rồi ấy mà." "Ta nghĩ chắc là hạt giống bị chết rét hết rồi, nên hắn bỏ cuộc rồi." La Lập lầm bầm. "Chết rét? Hắc, ngươi không nói ta suýt quên, buổi sáng những vũng nước khác đều đóng băng, sao ruộng lúa đó không đóng băng? Chẳng lẽ ở dưới có suối nước nóng?" Lâm Đông Thạch nói. "Không thể nào, nếu có suối nước nóng, trên này có thể cảm nhận được, buổi sáng sương mù cũng giấu không được." Lão Đào nói. "Không có suối nước nóng, thời tiết lạnh thế này, chắc chắn hạt giống đó chết hết rồi." La Lập nói. "Chết cóng hay không, đi xem thử chẳng phải biết sao." Lâm Đông Thạch đứng dậy, chạy đến bên ruộng, cúi đầu nhìn xuống, lập tức vẻ mặt như gặp quỷ quay trở về. "Sao thế?" Lão Đào hỏi. "Có phải cả ruộng lúa toàn xác chết không?" La Lập hỏi. "Phi, ngươi không thể dùng từ tốt hơn sao? Còn xác chết..." Lão Đào rùng mình một cái, cười mắng. Lâm Đông Thạch cười khổ nói: "La Lập, sau này ngươi có thể đổi tên thành Lập La đấy." "Ý gì... Cỏ! Không chết?" La Lập đột nhiên nhận ra gì đó, không tin chạy qua xem thử, sau đó mặt ngơ ngác trở về, miệng lẩm bẩm: "Sao có thể? Tối qua lạnh thế, chẳng những không chết, mà còn nảy mầm..." Những người khác nhìn nhau, nhao nhao chạy tới quan sát, sau đó ai nấy đều mặt mày như thấy quỷ nhìn nhau. Cuối cùng mọi người đều nhìn về phía La Lập, đồng thanh nói: "Ngươi giỏi thật, tiên sinh Lập La." La Lập lập tức tức giận trừng mắt... Mọi người chỉ kinh ngạc một chút về chuyện này, còn nguyên nhân thì cho rằng là do hạt giống có khả năng chống chọi lạnh. Ầm ĩ đến nửa đêm, vẫn không thấy Phương Chính đến tụng kinh, lúc này mới ỉu xìu về lều. Núi Nhất Chỉ lại khôi phục sự yên tĩnh. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày thứ hai, Phương Chính bận rộn làm xong công việc chùa chiền, thì nghe bên ngoài ồn ào, đứng ở cửa nhìn ra, lại là một đám đông dân làng chạy lên núi, mà hơn nữa bọn họ ai nấy đều mặc cổ trang, đều là binh lính. Có điều nhìn dáng vẻ, thì ai cũng lấc ca lấc cấc, cười ha hả, trông thế nào cũng không giống quân chính quy. Phương Chính liếc mắt thấy ngay Tống Nhị Cẩu trong đám người, vẫy tay với Tống Nhị Cẩu, Tống Nhị Cẩu lập tức chạy đến, cười nói: "Phương Chính trụ trì, có việc gì ạ?" Cho đến bây giờ, Tống Nhị Cẩu đã sớm biết chuyện lúc trước bị Phương Chính lừa, bất quá hắn cũng hiểu chuyện đó là vì tốt cho hắn, nếu không có chuyện lừa dối kia, thì giờ này chắc hắn vẫn đang lông bông rồi. Làm sao được như bây giờ. Nên hắn không những không hận Phương Chính, mà còn biết ơn. Mở miệng ngậm miệng đều là trụ trì. Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, các ngươi đây là đang làm gì vậy?" "Đóng phim thôi." Tống Nhị Cẩu thấy Phương Chính không hiểu, lập tức tinh thần sảng khoái, tài ba ngồi cầu thổi phồng trong thôn lập tức trỗi dậy. Phương Chính nói: "Đóng phim? Các ngươi diễn kịch sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận