Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 430: Táng gia bại sản

Chương 430: Táng gia bại sản Trịnh Gia Hưng phảng phất nghe được tiếng sét giữa trời quang, trả tiền? Hắn lấy đâu ra tiền nữa? Toàn bộ vốn liếng trong nhà lấy ra, đập nồi bán sắt may ra còn được, nhưng mà, nói như vậy thì thời gian sau này sống thế nào? Trong nhà còn có con cái muốn đi học, Lý Na trong bụng còn có một đứa bé sắp chào đời. Nếu như mà còn không trả Uông lão tứ, vậy thì...Cuộc sống sau này hắn đơn giản không dám tưởng tượng, thế là Trịnh Gia Hưng nói: "Ta biết rồi, ngày mai lại tiếp tục đi."
Nói xong, Trịnh Gia Hưng xám xịt rời đi, sau lưng Uông lão tứ đứng dưới ánh đèn, miệng càng thêm méo mó.
Trịnh Gia Hưng không dám về nhà, mà chạy đến nhà cha mẹ hắn, kết quả vừa vào cửa, liền thấy Lý Na dắt theo con cũng ở nhà cha mẹ hắn, vừa hay đụng mặt nhau.
"Gia Hưng, con vào đây cho ta!" Cha của Trịnh Gia Hưng là Trịnh Lửa nhìn thấy Trịnh Gia Hưng, lập tức nổi nóng, nhảy dựng lên, giận dữ hét.
Trịnh Gia Hưng rơi vào đường cùng, vẫn bước vào, thầm nghĩ: "Xong rồi, chuyện đánh bạc bị người nhà biết mất rồi." Đồng thời trong lòng cũng nổi lên một cơn giận dữ, vốn dĩ đã thua một đống tiền, trong lòng áp lực nặng như núi. Nghĩ đến cha mẹ trách mắng, kết quả lại như vậy...
Trịnh Gia Hưng liền lớn tiếng quát: "Lý Na! Cô quá đáng rồi! Chuyện này về nhà tự nói không được sao? Nhất định phải làm ầm ĩ lên đến nhà cha mẹ ta thì cô mới cam tâm à?"
Lý Na nghe vậy, ngây người tại chỗ, một bụng tủi thân, một bụng lo lắng, cũng hóa thành lửa giận, giận dữ nói: "Trịnh Gia Hưng, anh nói chuyện nên có chút lương tâm đi, tôi làm ầm ĩ cái gì? Anh còn cãi?"
"Tôi sao? Tôi cũng là vì cái nhà này, tôi cũng muốn cái nhà này tốt hơn thì có gì sai?" Tiếng nói của Trịnh Gia Hưng vừa dứt, chỉ thấy Trịnh Lửa xông tới, đưa tay lên tát một phát, trực tiếp đánh trúng ngay mặt hắn.
"Thằng nhóc này, giỏi lên mặt à! Ở trước mặt bố mày mà còn dám gào? Gào cái gì? Có gì thì hướng về tao đây!" Trịnh Lửa quát mắng.
Lý Na thì òa một tiếng khóc lớn, chạy ra khỏi nhà, Trịnh Lửa đuổi theo cũng không kịp, vội dậm chân, chỉ vào Trịnh Gia Hưng mắng như tát nước, mắng là hắn trắng đêm không về nhà, hơn nữa nghe ý kia, vẫn là mẹ của Trịnh Gia Hưng nghe được từ miệng của Trịnh Hiểu Vũ. Chứ không phải Lý Na đi tố giác... Trong khoảnh khắc đó, Trịnh Gia Hưng hối hận.
Trịnh Gia Hưng lập tức đuổi theo ra ngoài, đuổi đến tận đầu thôn mới bắt kịp Lý Na.
"Vợ à, ta sai rồi..." Trịnh Gia Hưng nói.
"Sai? Anh còn có thể biết sai? Đánh bạc cũng là vì nhà tốt hơn sao? Anh buông tay ra, tôi muốn về nhà." Lý Na nói.
Trịnh Gia Hưng cuống lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Na, kêu lên: "Vợ à, ta thật sự sai rồi..."
Thấy Trịnh Gia Hưng như vậy, tâm tình của Lý Na cũng vô cùng phức tạp, hai người yêu đương nhiều năm như vậy, tình cảm vô cùng sâu đậm, thật đến mức này, bất đắc dĩ nói: "Anh là người đàn ông cao lớn như vậy, quỳ làm gì? Có chuyện gì, về nhà nói."
Nói xong, Lý Na đi về nhà, Trịnh Gia Hưng đuổi theo sát bên.
Vào đến cửa nhà, Trịnh Gia Hưng đứng đó nhận tội, đồng thời cam đoan sau này không đánh bạc nữa, lúc này mới dỗ được Lý Na. Không bao lâu, Trịnh Lửa đưa Trịnh Hiểu Vũ trở về, thấy hai người không ầm ĩ, cũng mới yên tâm rời đi.
Ngày hôm sau, Trịnh Gia Hưng không đi đánh bạc, nhưng đến sáng sớm thứ ba, trong nhà lại có thêm một người.
"Uông lão tứ, sao ngươi lại đến đây?" Trịnh Gia Hưng vừa mới vác một bó củi về giật nảy mình.
Uông lão tứ nhếch miệng cười một tiếng, gương mặt kia, dưới ánh nắng có bóng râm hiện lên có chút kinh khủng, như là ác quỷ. Uông lão tứ nói: "Gia Hưng à, đây chẳng phải đến xem ngươi thế nào à. Ôi... điều kiện nhà ngươi, cũng không tệ lắm nha. Con cái hiểu chuyện, vợ cũng quan tâm ngươi... Coi như không tồi."
Nói xong, Uông lão tứ nhéo nhéo ngón tay với Trịnh Gia Hưng.
Trịnh Gia Hưng vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Gâu... Tứ ca, hai ngày này ta phải ngoan ngoãn một chút, qua hai ngày nhất định qua."
"Đừng vội, ta cũng không đến đòi nợ. Gia Hưng à, ta đến nhắc nhở ngươi, chúng ta là bốn phần lợi nhuận, thời gian càng dài, đối với ngươi càng bất lợi. Tứ ca nên làm cũng đã làm rồi, nếu như đến lúc đó mà ngươi vẫn chưa thanh toán thì chúng ta phải nói chuyện cho ra lẽ đó. Đi đi, ngươi vào nhà đi, ta đi trước đây." Uông lão tứ nói xong, cáo từ rời đi.
Trịnh Gia Hưng thì cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng phiền muộn...
"Gia Hưng, có phải anh mượn tiền của hắn rồi không?" Lúc này Lý Na đi ra, hỏi.
Trịnh Gia Hưng theo bản năng lắc đầu nói: "Không có, làm sao có thể..."
"Anh cũng đừng có gần gũi loại người này quá, cũng đừng mượn tiền của hắn, đây là một con sói đói ăn thịt người không nhả xương đấy!" Lý Na nhắc nhở.
Trịnh Gia Hưng gật gật đầu, bất quá trong lòng lại suy nghĩ, đi đâu kiếm ít tiền, lại đi đánh bạc một lần xem sao. Nếu như có thể thắng lại, vậy thì tốt nhất...
Thế là Trịnh Gia Hưng bắt đầu lén lút, đi mượn tiền của người trong thôn, cũng không nhiều, một lần mượn mấy trăm tệ, sau đó ban ngày lén chạy đến chỗ của Uông lão tứ để đánh bạc, kết quả lại càng thua nhiều hơn... Áp lực của Trịnh Gia Hưng cũng ngày càng lớn, bắt đầu mất ngủ. Người cũng bắt đầu càng ngày càng lười, ban ngày đều bắt đầu ngủ bù.
Lý Na không yên lòng về Trịnh Gia Hưng, thế là dẫn Trịnh Gia Hưng đi bệnh viện khám bệnh, kết quả kiểm tra tới kiểm tra lui, bác sĩ chỉ nói Trịnh Gia Hưng nên an tâm tĩnh dưỡng, đừng suy nghĩ quá nhiều gì đó.
Về đến nhà, Lý Na càng thấy bất thường, âm thầm đi theo Trịnh Gia Hưng, kết quả...
"Vợ ơi, ta..." Ngồi tại bàn đánh bạc Trịnh Gia Hưng, một mặt cứng đờ.
"Không cần nói." Lý Na nói xong, quay người rời đi.
Trịnh Gia Hưng đuổi theo sát bên, kết quả vừa chạy ra đến cửa, liền nghe thấy Vương Khánh Chí hô lớn: "Gia Hưng, về nhà sớm đi, ngày mai nhớ đem tiền mượn trả lại!"
Lời này vừa nói ra, Trịnh Gia Hưng như bị sét đánh, hắn giấu diếm lâu như vậy, lại bị Vương Khánh Chí một tiếng kêu to làm lộ hết.
Lý Na quả nhiên dừng bước chân, quay đầu trừng mắt Trịnh Gia Hưng nói: "Anh mượn tiền rồi? Anh không phải nói là anh không có mượn sao?"
"Ta..." Trịnh Gia Hưng không biết nên nói thế nào.
"Về nhà!" Lý Na kéo Trịnh Gia Hưng về đến nhà, truy vấn: "Mượn bao nhiêu?"
"Mười lăm vạn..." Trịnh Gia Hưng biết không thể trốn tránh, thành thật khai ra.
"Cái gì?!" Lý Na thiếu chút nữa thì ngất đi.
Trịnh Gia Hưng vội vàng nói: "Vợ à, em nghe ta nói, hiện tại vận may của ta đang lên, gặp vận tốt, lại chơi..."
"Còn chơi?!" Lý Na tức nghiến răng, quay người liền lật tung tủ lên.
Trịnh Gia Hưng gấp, chạy tới lôi kéo Lý Na, kêu lên: "Vợ à, ta sai rồi, em đừng đi mà."
"Đi cái gì mà đi? Ta là xem trong nhà còn lại bao nhiêu tiền!" Lý Na hất tay Trịnh Gia Hưng ra, lấy ra thẻ ngân hàng cùng sổ tiết kiệm giấu dưới đáy tủ, lật từng sổ một, đặt mông ngồi dưới đất, thở dài thườn thượt nói: "Còn tốt... Còn chưa đến mức hết đường sống."
"Vợ à... Em..." Trịnh Gia Hưng không rõ Lý Na muốn làm gì.
"Cầm hết đi, đều lấy hết ra đây, ta về nhà lại mượn thêm chút. Chắc cha mẹ anh vẫn còn chút đỉnh, dù thế nào cũng phải trả hết nợ cho Uông lão tứ, thiếu tiền của hắn, đó là tự đào hố chôn mình đấy." Lý Na nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận