Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 565: Khí vận

Chương 565: Khí vận
"Sau đó thì sao? Để xem ai nói gì đã, ta xem bình luận một chút." Tiểu Lưu tranh thủ thời gian tìm đọc bình luận.
Cùng lúc đó, phía Lý Quân.
"Mấy người các ngươi thật là đồ bỏ đi! Chuyện bé tí tẹo như vậy cũng làm không xong, nuôi các ngươi làm cái gì chứ? Nghe cho kỹ đây, cho ta điên cuồng công kích suốt ba ngày, ba ngày này, trời có sập cũng không được phép dừng!" Lý Quân tức giận hét lên, nhất thời không để ý mà xảy ra sơ sót lớn như vậy, thật là tức chết! Hiện tại chỉ có thể mong vớt vát được chút nào hay chút ấy.
Cũng may lúc này viện tuyến Trầm Lâu gửi tin tức, đã gỡ bỏ "Khuynh Thành" khỏi rạp.
Tâm trạng Lý Quân lúc này mới khá lên chút, mặc dù viện tuyến Trầm Lâu chỉ là một viện tuyến hạng hai, lần này gỡ bỏ cũng rõ là nịnh nọt bọn họ một đám người này, nhưng không thể không nói, đây là một tin tốt.
"Viện tuyến Trầm Lâu đơn phương gỡ phim của chúng ta rồi sao?" Lý Tuyết Anh sau khi nhận tin, tức giận nói.
"Đúng vậy, tỷ Tuyết Anh, trước đây chúng ta cũng đâu có ký thỏa thuận xếp lịch chiếu thấp nhất với họ, nên...bọn họ làm vậy, chúng ta cũng không có cách nào." Tiểu Lưu nói.
"Được rồi, đã bọn họ chọn phe, vậy cứ để bọn họ đứng đi. Không thiếu một nhà viện tuyến của bọn họ." Lý Tuyết Anh nói.
Lý Tuyết Anh nghĩ thông suốt, nhưng có người thì sắp phát điên rồi!
"Điện thoại của ta đâu?" Hồn Tử vừa đi mua đồ ăn, định cải thiện bữa cơm, kết quả đi một vòng ở chợ, sờ vào túi quần, điện thoại biến đâu mất rồi! Hồn Tử lập tức sốt vó, công việc của hắn vốn là việc không thể công khai, dù ai cũng biết hắn tên Hồn Tử, nhưng chẳng ai biết tên thật cùng địa chỉ liên lạc thật của hắn cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, làm quân thủy thủ một chuyến này, trên cơ bản là đắc tội bên khách mua, bị người tìm đến cửa cũng không phải chuyện tốt. Điện thoại là công cụ không thể thiếu của hắn khi làm nghiệp vụ, lượng lớn thông tin đều nằm trong đó, mất điện thoại chẳng khác gì mất nửa cái mạng!
Hồn Tử cuống lên, vội vàng mượn điện thoại của một cô bán hàng, gọi vào số của mình, nếu còn đổ chuông mà không ai bắt máy thì có nghĩa là rơi ở nhà, hoặc là rơi ở đâu đó, vẫn còn chút hy vọng. Nhưng nếu như...
"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!"
"Mẹ kiếp!" Hồn Tử suýt chút nữa thì đập điện thoại của cô gái, hắn biết, tiêu rồi, điện thoại bay mất rồi!
"Cũng may, trong máy tính còn có dữ liệu dự phòng." Hồn Tử nghĩ tới đây, thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn một bụng uất nghẹn, quyết định đến đồn công an báo án. Báo án, lấy lời khai, mất gần nửa ngày mới xong.
Sau khi lấy xong lời khai, Hồn Tử buồn bực vô cùng trở về nhà, khi vào đến khu nhà ở, thấy một chiếc xe tải rất lớn từ trong tiểu khu phóng ra, gầm rú ầm ĩ lao đi mất.
Hồn Tử không kìm được mà mắng: "Đệt, chạy nhanh thế, không sợ tông người à."
Lắc đầu, Hồn Tử về đến trước cửa nhà, vừa mở cửa, Hồn Tử tròn mắt!
Trong phòng, xoong nồi vứt lung tung, tivi và mọi thứ khác đều đã mất sạch! Chỉ còn lại vài thứ đồ bàn ghế cũ nát hoặc quá nặng không đáng tiền! Tim Hồn Tử chợt hồi hộp, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: "Mẹ nó, bị trộm rồi!"
Nửa ngày, Hồn Tử mới hồi phục tinh thần, lao vào thư phòng của mình, kết quả, chiếc máy tính đắt tiền hai vạn đồng của hắn, chỉ còn dây mạng lay lắt trong gió!
Chẳng biết tên trộm nghiệp dư nào lại làm hỏng cả cửa sổ, mở cửa ra, gió lùa vào, thổi khiến Hồn Tử lòng dạ lạnh ngắt!
"Sao vậy, điện thoại Hồn Tử sao lại tắt máy rồi? Mạng cũng không vào được, tên này làm cái gì vậy?" Thư ký của Lý Quân bất mãn lẩm bẩm, sau đó gọi điện cho các đầu lĩnh thủy quân của hắn, kết quả đều không ai nghe máy, người thì tắt máy, người thì thuê bao bận, người thì ngoài vùng phủ sóng.
Cùng lúc đó, các nơi trên toàn quốc đều phát sinh vài chuyện.
Có người bị bắt, có người xung đột bị điều tra, có người sặc nước nhập viện, có người gây gổ bị đánh nhập viện...
"Lý tổng, không biết vì sao mà người của Hồn Tử, không thể liên lạc được ai hết." Thư ký lo lắng nói.
"Sao lại gọi là không liên lạc được? Bọn họ không làm việc à?" Lý Quân cau mày, khó chịu nói.
"Không phải, tôi cũng không biết có chuyện gì, gọi điện thoại không được, gửi QQ cũng không trả lời, không biết có chuyện gì. Mà còn biến mất đồng loạt nữa, ông nói xem, có phải có vấn đề gì không..." Thư ký hỏi.
Lý Quân nghe xong cũng có chút nóng ruột, một người có sự cố còn có thể xem là trùng hợp, nhiều người cùng một lúc như vậy, e rằng đã xảy ra chuyện! Nghĩ đến đây, Lý Quân vội vàng gọi vài cuộc điện thoại, hỏi khắp nơi, chỉ để nghe ngóng xem có ai ra tay với hắn không, kết quả hỏi tới hỏi lui vẫn không có gì, trong lúc nhất thời bán tín bán nghi.
Thư ký cũng gặp vấn đề, đám thủy quân của hắn vậy mà không nhận công việc của hắn, nguyên nhân là bị thuê mất rồi! Thuê họ lại chính là người trong hậu viện đoàn của Lý Tuyết Anh. Dù quân thủy thủ có là việc không thể công khai, nhưng một số quy tắc vẫn không dám phá vỡ. Một đám người mà cùng ăn của hai nhà đối lập, chẳng khác nào tự mình phá vỡ uy tín, tự hủy tường thành, chỉ có kẻ ngu mới làm như vậy.
Thế là thư ký trợn tròn mắt, không thuê được quân thủy thủ, hắn còn gì để đối phó với "Khuynh Thành".
Lý Quân, Ti tổng, Phùng tổng ba người sau khi nghe báo cáo xong cũng có chút ngơ ngác, dù khó chịu, nhưng đối mặt với tình huống này, bọn họ cũng hơi bất lực. Hiện tại ngành điện ảnh truyền hình có thể nói rất nhiều thứ đều công khai, thủ đoạn bọn họ dùng cũng không có lợi hại như lời khoe khoang. Truyền thông thì bọn họ mua được, tạo scandal lên người "Khuynh Thành", quân thủy thủ thì cũng có thể khống chế bình luận, để người xem chân chính không thấy được nội dung muốn xem, dẫn dắt người xem sang hướng khác.
Chiêu thứ ba chính là đi chào hỏi viện tuyến, viện tuyến không xếp lịch chiếu, thì thần cũng không cứu được.
Đây chính là tam bản phủ của bọn họ, một khi tam bản phủ bị phá, bọn họ cũng hết cách.
"Đã là ngày thứ ba, dựa theo thành tích ngày hôm qua, thành tích của "Khuynh Thành" chắc chắn sẽ không quá tốt. Một khi chuyển sang suất chiếu nửa đêm thì bộ phim này coi như vứt." Ti tổng nói.
Phùng tổng nói: "Không sai, tuy là mạo hiểm, nhưng dù sao cũng chỉ là ngày cuối cùng, cho dù nàng là Tôn hầu tử, cũng đừng mong thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của chúng ta."
Lý Quân gật đầu, sự đã đến nước này, cũng chỉ có thể tự an ủi mình.
Chỉ là trong lòng Lý Quân từ đầu đến cuối vẫn hơi bất an, cứ thấy có gì đó sai sai, phảng phất trong cõi u minh có đôi mắt từ trên trời đang dõi theo hắn, đáy lòng rờn rợn...
Tương phản với vẻ lo lắng của Lý Quân, Lý Tuyết Anh lại lộ vẻ rất thản nhiên, cô có thể làm gì đều đã làm, còn lại cũng chỉ là chờ đợi. Đã không an lòng cũng phải đợi, không không an lòng cũng vẫn là chờ, sao phải để cho mình không yên?
Thế là Lý Tuyết Anh vui vẻ lái xe lên núi Nhất Chỉ.
Mưa to tầm tã suốt từ sáng tới trưa, chẳng có khách hương nào đến, Phương Chính đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn những giọt mưa không ngừng rơi xuống dưới mái hiên, nhìn mưa rơi xuống, vỡ tan trên đá...
"Sư phụ, người đã nhìn cả nửa tiếng rồi đấy, cái cổ nghiêng của người rốt cuộc đang nhìn gì vậy?" Hầu Tử tò mò đến gần, hỏi.
"Nhìn cái gì? Đến khi ngươi ngủ mà bị trẹo cổ thì biết." Phương Chính buồn bực nói, không sai, pháp sư nhà ta ngủ bị trẹo cổ, cổ thì cứ nghiêng nghiêng, khẽ động là đau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận