Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 169: Năm mới gói quà lớn

Bốn người gặp nhau ở đây, trong lòng kinh hãi tột độ, đồng thời đối với Phương Chính càng thêm kính sợ, lời Phương Chính nói như thánh âm, ai dám vi phạm? Thành thật đứng chờ tại chỗ, nhìn Miêu Long bị từng nhát từng nhát dao đâm vào da thịt, đau đớn đến sống đi sống lại, bộ dạng sống không bằng chết. ≈Trên thực tế, Miêu Long đúng là sống không bằng chết, hắn từ nhỏ đã yêu dao, lớn lên càng mê, trong nhà cất giữ dao quản chế chất đầy gầm giường. Nhưng hôm nay, hắn thề rằng, hắn ghét dao nhất! Cũng không biết bị đâm bao nhiêu nhát, Miêu Long triệt để phục, kêu lên: "Đại sư, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai, không thể đâm nữa..." "Đại sư, cầu xin tha thứ cho con, về sau con tuyệt đối thay đổi hoàn toàn, làm người tốt." Miêu Long vừa khóc nức nở vừa kêu. "Đại sư, con thật sự sai rồi, con không phải người, trước kia làm đều không phải chuyện của người. Con xuống núi sẽ đi tự thú, con sẽ khai báo hết những chuyện đã làm... Ô ô..." Miêu Long bắt đầu khóc lóc. "Đại sư..." Phương Chính đứng ở cửa, nhìn Miêu Long, cảm nhận được lệ khí trên người Miêu Long dần dần bị mài mòn, nhưng nghiệp lực lại chỉ giảm đi chút ít. Hiển nhiên, Miêu Long đã làm không ít chuyện xấu. Nhưng những chuyện kia không còn thuộc trách nhiệm của Phương Chính, nhân quả của hắn cũng không nên tất cả đều giải quyết ở trên núi. Thế là, sau khi Miêu Long bị đâm bốn mươi chín nhát dao, Phương Chính vung tay lên, Miêu Long cuối cùng cũng được giải thoát khỏi đau khổ. Nằm trên mặt đất, hai mắt vô hồn nhìn lên trời, cuối cùng thở dài một hơi, thầm nghĩ: "Cuối cùng cũng kết thúc rồi." "Dẫn hắn xuống núi đi, nên làm thế nào trong lòng các ngươi rõ ràng. Nếu tiếp tục làm bậy, sẽ bị trừng phạt gấp bội." Phương Chính nói xong, quay người vào chùa, đóng cửa lại, đồng thời hình tượng cao tăng lập tức biến mất, thở dài một hơi: "Trang bức mệt mỏi quá..." Đại Khuê, Nhị Khuê bọn họ đã sớm muốn xuống núi, Phương Chính vừa mới mở miệng, như được đại xá, tranh thủ chạy tới, kéo Miêu Long lên, xuống núi. Còn những con dao kia? Đừng nhắc tới dao với bọn họ! Ai xách, bọn họ sẽ gây gổ với người đó! Hoàn toàn không ai để ý, dao phía sau lưng đã hư không tiêu thất, đồng thời Phương Chính nhào đầu xuống giường, ngủ khò khò. Nhất Mộng Hoàng Lương tuy lợi hại, nhưng duy trì lâu như vậy cũng tiêu hao không nhỏ. Còn việc trị an trong miếu, cũng chỉ có thể giao cho hộ pháp Độc Lang. Đại Khuê, Nhị Khuê bọn họ đã sớm sợ mất mật, nào dám quay lại, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu cho mấy cái chân, xuống núi chậm quá! Xuống núi, mấy người như ngựa không dừng vó, chạy thẳng đến đồn công an. "Mấy người các ngươi làm gì?" Hơn nửa đêm, đồn công an đột nhiên xông tới năm cái tên mặt mày dữ tợn, trên đầu toàn là bọn đầu vàng, cảnh sát nhân dân cũng giật nảy mình, đứng lên quát lớn. "Đừng kích động, chúng ta là đến tự thú." Miêu Long kêu lên. "Cái gì?" Cảnh sát nhân dân ngơ ngác, đã từng gặp người tự thú, nhưng chưa thấy ai cả đám kéo nhau đi tự thú! Thế là cảnh sát nhân dân hỏi: "Mấy người các cậu ướt sũng, đây là vừa xuống sông ăn trộm cá của người ta hả?" Năm người: "2# $a..." Sau khi nghe năm người giải thích, cảnh sát nhân dân lập tức trong bụng nở hoa, đây đúng là tình cảnh mới năm mới, năm người cả đám đem gói quà năm mới đến rồi! Trong đầu mơ hồ nhìn thấy hoa hồng lớn, các loại tán thưởng, thăng chức tăng lương, cưới bạch phú mỹ, đi đến đỉnh cao nhân sinh rồi... Năm người bị trừng phạt không cần nhắc tới. Giờ phút này, có người cũng rất xoắn xuýt. "Nói, không nói, nói, không nói..." Tỉnh Nghiên ôm một con búp bê vải Trường Mao mèo, vuốt lông mèo, lẩm bẩm. Hôm nay nhìn thấy chuyện quá không thể tưởng tượng nổi, làm một phóng viên, nàng nhạy cảm nhận ra, đây tuyệt đối là một tin tức lớn. Nhưng vấn đề là, tin tức này quá quỷ dị, nếu đưa lên, sẽ thành hỏa lớn. Còn không thì sẽ là hố to, bị người mắng là tin giả. Cái này còn chưa tính, trọng điểm là, Tỉnh Nghiên đang suy nghĩ đến ý của Phương Chính. Mỗi hành động của Phương Chính, từ khi bắt đầu đến bây giờ, đều nhận được sự tôn trọng của cô. Mà Phương Chính cũng không giống kiểu người thích làm lớn chuyện để nổi danh, thích hư danh, nếu làm ảnh hưởng đến hắn, luôn cảm thấy không tốt lắm. Càng nghĩ, Tỉnh Nghiên lựa chọn biện pháp nhổ lông làm quyết định. Sau khi sợi lông cuối cùng rơi xuống... "Nói?" Tỉnh Nghiên ngạc nhiên, sau đó cười khổ một tiếng, cẩn thận tìm kiếm lại trên người mèo, cuối cùng, tại vị trí râu mèo phát hiện ra một sợi dây, mỉm cười, một tay giật xuống, nói: "Quả nhiên là không nói!" Bệnh trong lòng giải tỏa, một tay ném con mèo đi, lên giường đi ngủ! Còn việc dọn dẹp vệ sinh? Xin lỗi, là người phụ nữ của thời đại mới, cô rất lười! Bạch Vân tự cũng không khác mấy, sau khi Phương Chính đi, một số lượng lớn phóng viên ùa tới, đều hỏi chuyện Nhất Vĩ Độ Giang. Kết quả trên dưới Bạch Vân tự đều ngậm miệng không nói, ngay cả dân làng Sơn Hạ cũng nhận được tin đồn gì đó, nhưng không ai nói. Các phóng viên vất vả lắm mới cạy được miệng vài thôn dân, khách du lịch, đối phương dù nói là thật, nhưng họ vẫn luôn cảm thấy không đáng tin. Bọn họ tự nhiên không biết, Bạch Vân Thiền sư không muốn người quấy rầy Phương Chính, yêu cầu mọi người không được nói lung tung, các tăng nhân tự nhiên không nói. Còn dân làng Sơn Hạ, có tình cảm với Bạch Vân tự, Phương Chính cúng cầu như thế chói mắt, bọn họ dù rất bội phục, nhưng cũng khó chịu, nên mỗi người hảo tâm, vì Bạch Vân tự, chính là không nói. Thậm chí mở miệng phủ định... Trong lúc nhất thời, các phóng viên đầu nổ tung, rốt cuộc có hay không Nhất Vĩ Độ Giang vậy? Về phần lưỡi mọc Liên Hoa, chỉ có các tăng nhân biết, các tăng nhân kính Phương Chính như thần, lại thêm lời của Bạch Vân Thiền sư, trước khi Phương Chính chưa mở miệng, ai dám nói? Các phóng viên tự nhiên không biết, cũng không hỏi được. Thế là, trò náo kịch Nhất Vĩ Độ Giang gây ra, ầm ĩ vài ngày sau, cũng nguội đi. Lại thêm một đám chuyên gia, các loại giải thích, Phương Chính hoàn toàn trở thành một tên lừa đảo lòe bịp người, bị mọi người quên sạch sành sanh. Bất quá người địa phương, vẫn cứ nói chuyện rôm rả, dù sao, thời điểm Phương Chính Nhất Vĩ Độ Giang, đa số những người thấy cảnh này đều là người địa phương, người bên ngoài không thấy thì không tin, nhưng họ tin! Vài vòng bạn bè chia sẻ, trà dư tửu hậu trò chuyện, thanh danh của Phương Chính, Nhất Chỉ tự cũng đang lan truyền với tốc độ chóng mặt. Còn Phương Chính thì cả ngày ngồi xổm ở cửa, ngóng trông đại quân khách hành hương bất ngờ tấn công, kết quả khiến Phương Chính buồn bực là, lại có tuyết rơi! Một trận tuyết lớn rơi ba ngày, gió lớn gào thét, đường lên núi hoàn toàn bị phong tỏa. Phương Chính đứng ở cửa chính, nhìn tuyết đọng dày một mét rưỡi, mặt mày ủ rũ: "Thật là hố a, tuyết lớn như vậy, người nào thấp bé chút thì bị chôn luôn, khó trách không ai đến." "Ô ô..." Độc Lang đứng trong đống tuyết, lộ ra nửa đầu, kêu. Tuyết quá dày, đầu của Độc Lang, cơ bản chỉ có thể giống như con thỏ mà nhảy lên, ra ngoài nhảy mấy lần, liền mệt thở hồng hộc, không đi nổi. Phương Chính sờ tuyết đọng, vẫn chưa hoàn toàn cứng lại, muốn đi lên đi, còn phải chờ mấy ngày. "Thôi, không dọn dẹp tuyết này, đừng mơ mà có khách hành hương. Làm việc!" Phương Chính quyết định, chuẩn bị bắt đầu làm! Độc Lang thì kẹp đuôi, nhanh chân liền muốn chạy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận