Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1059: Không thấy

"Mượn đường, mượn đường, cảm ơn."
Mọi người nghe vậy, theo bản năng nhìn sang, vừa vặn thấy một đám cảnh sát, dẫn theo mấy người đến, trong đó hai người mọi người đều khá quen, nhìn kỹ, không ít người kinh hãi nói: "Huyện trưởng với thư ký đều tới!"
"Chậc chậc, bọn họ đến làm gì?" Có người hỏi, hỏi xong hắn tự cho mình một bạt tai, đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao? Pho tượng Phật to như vậy, đừng nói huyện trưởng với thư ký tới, thị trưởng đến cũng chẳng có gì lạ!
Trong chốc lát, mọi người né ra một con đường, huyện trưởng với thư ký vừa đi vừa gật đầu cảm tạ, sau đó đến trước cửa Nhất Chỉ chùa, cầu Nại Hà tiền!
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Hồng hài nhi, muốn xem xem Hồng hài nhi có để ý hay không. Phải biết, Nhất Chỉ chùa nổi tiếng là ban đêm không mở cửa, bây giờ biết bên trong có Phật sống, mọi người cũng muốn biết, Phật sống có sợ quyền thế hay không.
Kết quả khiến mọi người mở mang tầm mắt là, Hồng hài nhi căn bản không nhìn bên này, mà đang cọ nồi, rồi thêm nước, có vẻ thật sự chuẩn bị nấu nồi cháo thứ hai.
"A Di Đà Phật, mấy vị thí chủ, đêm đã khuya, Nhất Chỉ chùa không tiếp đãi bất kỳ khách hành hương nào." Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Mọi người nghe xong, theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một con Hầu tử từ trong chùa chậm rãi đi ra, sau đó chắp tay trước ngực đứng trước mặt huyện trưởng và thư ký, nói: "A Di Đà Phật, mấy vị thí chủ, mời trở về đi."
"Ta Tào! Hầu tử mở miệng nói chuyện!" Có người kinh hãi nói!
"Má ơi! Đầu tiên là tượng Phật cao vút tận mây, hòa thượng đạp trăng mà đến, giờ cả Hầu tử cũng biết nói! Cái Nhất Chỉ chùa này, sợ không phải từ Linh Sơn xuống! Thật quá thần kỳ!" Có người tiếp lời trong kinh ngạc.
"Ta có cảm giác, tối nay qua đi, Nhất Chỉ chùa không còn là Nhất Chỉ chùa trước kia nữa, sau này giữa thiên địa này, Nhất Chỉ chùa nhất định sẽ có một chỗ đứng!"
"Tuy thấy ngươi nói mơ hồ, nhưng không thể không nói, cái Nhất Chỉ chùa này muốn 'ngưu bức' rồi!"
"Không 'ngưu bức' không được à, huyện trưởng với thư ký đã thành 'ngu xuẩn' rồi!". . .
Mọi người nhìn qua, quả nhiên, huyện trưởng và thư ký há hốc mồm, cảnh sát cũng theo bản năng sờ súng, chuẩn bị muốn hàng ma! Bất quá cuối cùng vẫn không móc súng ra. . .
Bởi vì thư ký mở miệng: "Vị pháp sư này, xưng hô thế nào?"
"Bần tăng, đệ tử thứ ba của Nhất Chỉ tự chủ trì Phương Chính, pháp hiệu Tịnh Chân. Hai vị thí chủ, nếu muốn lễ Phật, xin mời đến vào ban ngày." Hầu tử nói.
"Tịnh Chân pháp sư, chúng tôi không đến lễ Phật, mà là muốn gặp một lần chủ trì Phương Chính. Tối nay cảnh tượng quá mức dọa người, chủ trì chẳng lẽ không cần có một lời giải thích sao?" Thư ký cả đời quen giao thiệp với người có chức quyền, nhưng chưa bao giờ quen biết với Hầu tử, hắn cũng không biết nên liên lạc như thế nào, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề cho xong.
Hầu tử nhìn về phía huyện trưởng, hiển nhiên đang hỏi, các ngươi đều có ý này sao?
Huyện trưởng khẽ gật đầu, xem như khẳng định câu hỏi của thư ký.
Hầu tử lúc này mới nói: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, các vị muốn một cái lời giải thích gì?"
"Pho tượng Phật lớn như vậy là từ đâu tới? Tượng Phật lớn như thế, cả huyện Tùng Vũ đều nhìn thấy, còn có ánh trăng đột nhiên phóng lớn, và cả chuyện ngươi làm sao nói được?" Huyện trưởng hỏi.
"Còn gì nữa không?" Hầu tử hỏi.
Huyện trưởng và thư ký khẽ lắc đầu.
Hầu tử khẽ mỉm cười nói: "A Di Đà Phật, nghi vấn của hai vị thí chủ, sư phụ đã sớm có bàn giao."
"Ồ? Đại sư nói thế nào?" Thư ký khẩn trương truy vấn.
Hầu tử nói: "Sư phụ nói, Phật dạy: Không thể nói!"
Lời này vừa nói ra, mặt thư ký và huyện trưởng lập tức đen xì! Ngươi vòng vo nửa ngày, kết quả lại phán một câu như vậy, đây không phải là tra tấn người sao?
Thư ký vẫn không bỏ cuộc hỏi: "Tịnh Chân pháp sư, có thể là chủ trì Phương Chính vẫn chưa hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào. Tôi thấy, ngươi nên mời hắn ra đây, chúng ta tâm sự ở trong này ảnh hưởng không tốt."
Hầu tử khẽ lắc đầu nói: "Sư phụ ta vì chín nồi cháo Bát Bảo không nói gì này, đã bế quan. Trong khoảng thời gian này, sẽ không mở miệng nói chuyện, cũng không tiếp bất kỳ ai. Hai vị nếu có gì, có thể mang về, sau này có cơ hội, hỏi lại cũng được."
Huyện trưởng nghe xong, tức đến mức miệng sắp méo lệch! Vốn tưởng rằng Hầu tử sẽ có gì đó để nói với hắn, hắn mới trở nên dễ chịu hơn chút. Kết quả gia hỏa này chả thèm nể nang gì, trực tiếp để bọn họ gói về! Trong lòng tức giận đến mức huyện trưởng thiếu chút nữa thì thổ huyết.
Thư ký thiếu chút nữa cũng bị tức đến nội thương, thấy Hầu tử không lùi bước, trực tiếp hét lớn: "Chủ trì Phương Chính! Tôi biết ngươi ở trong chùa, có mấy lời tôi không thể không nói! Nhất Chỉ chùa hôm nay gây ra động tĩnh quá lớn, đoán chừng chưa đến bình minh, sẽ bị mọi người biết hết! Đến lúc đó, ngươi cũng phải giải thích với thế gian! Thay vì bị ép phải nói, không bằng nói với chúng tôi, chúng tôi giúp ngươi giải quyết, như thế nào?"
Hét xong, thư ký đắc ý liếc nhìn Hầu tử, như thể đang nói, chùa chiền nhỏ bé của ngươi, ta không vào, hét một tiếng cũng truyền vào trong được như thường! Có giỏi thì ngươi chặn được cả âm thanh đi!
Thế nhưng, thư ký hô nửa ngày, bên trong lại không có động tĩnh gì cả.
Hầu tử thì chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ nếu thích hét, chỉ cần không vào chùa mà la hét thì cứ tự nhiên. Bần tăng xin cáo lui."
Nói xong, Hầu tử hất tay áo, đi!
Thư ký và huyện trưởng nhìn nhau, đều thấy được sự khó chịu và bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Phải biết, họ đến, người ta cũng không có nghĩa vụ phải tiếp đãi. . . Hơn nữa, giao thiệp với loại hòa thượng này, họ đều là lần đầu, có chút mộng mị.
"Các ngươi nói xem, rốt cuộc huyện trưởng và thư ký có gặp được Phương Chính không?"
"Ta cảm thấy, Phương Chính 'ngưu bức' đến đâu, cũng nên cho huyện trưởng và thư ký chút mặt mũi chứ."
"Từ xưa dân không đấu lại quan, ta cũng nghĩ, Phương Chính cuối cùng chắc chắn sẽ thỏa hiệp."
"Quan trọng là huyện trưởng và thư ký có bao nhiêu quyết tâm bắt Phương Chính ra, đám cảnh sát này còn mang cả súng tới, nếu thật sự động tay chân, thì chủ trì Phương Chính cũng không dễ xoay xở. . ."
"Người ta là nhân vật như thần tiên mà, súng ống vô dụng."
"Ai mà biết thế nào được, hai người kia dù gì cũng là quan lớn nhất ở đây."
Đúng lúc mọi người đều nghĩ huyện trưởng và thư ký sẽ nổi giận, phá chùa, bắt người.
Huyện trưởng cất cao giọng nói: "Hôm nay đến vội quá, chủ trì Phương Chính cứ nghỉ ngơi, ngày mai, chúng ta lại đến tiếp."
Nghe vậy, mọi người đồng loạt tròn mắt kinh ngạc! Huyện trưởng và thư ký là cái gì chứ? Ở Tùng Vũ huyện, đó chính là thổ hoàng đế! Vậy mà họ lại nhượng bộ! Điều này nói lên cái gì? Mọi người không khỏi nhìn Nhất Chỉ chùa bằng ánh mắt càng thêm kính sợ. Vị trí của Phương Chính trong lòng họ lại được nâng cao thêm vài phần.
Thần tiên, Phật tổ? Tuy lợi hại, nhưng những thứ đó trong lòng người hiện đại không còn vị thế cao như trước kia, càng nhiều là những câu chuyện hư vô. Thần quyền cũng dần bị chính quyền, vốn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người, thay thế.
Cho nên, thực chất bên trong mọi người kính sợ thần phật cũng không bằng kính sợ chính phủ, bây giờ đến cả hai người quyền lực nhất trong huyện còn phải rút lui, họ sao có thể không suy nghĩ nhiều hơn?
Cổ tổng cũng hoàn toàn từ bỏ ý định phá hoại quy tắc của Nhất Chỉ chùa, cũng không còn muốn mua cháo ở chỗ Hồng hài nhi nữa, mà bắt đầu nghĩ cách mua từ tay người khác. Đồng thời Cổ tổng cũng bắt đầu tạo khoảng cách với Nhất Chỉ chùa, anh ta có cảm giác, Nhất Chỉ chùa sắp xảy ra chuyện lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận