Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 215: Tới cửa nháo sự

"Có." Hệ thống nói.
"Vì sao? Loại này xem ra quá rõ ràng là sai, từ bi quá độ gây ra hậu quả, cũng chẳng khác gì ác nhân." Phương Chính nhíu mày hỏi.
"Nhưng đó cũng là lòng từ bi thật sự, một người phát ra từ nội tâm điều thiện, điểm này ngươi không thể phủ nhận. Bất quá, lòng từ bi này chỉ là thiện nhỏ, không thể so sánh với đại thiện." Hệ thống nói.
Phương Chính gật đầu, miệng không nói, trong lòng lại không đồng tình với hệ thống, từ bi gây ra ác, đó là giả từ bi, có khác gì với làm ác chứ? Khi đã gây ra hậu quả xấu rồi, từ bi này còn có ý nghĩa gì?
Cùng lúc đó, tại một nơi nào đó ở Châu Âu.
"David chết rồi?" Lucas và Smith nhìn nhau, đều thấy sự chấn động trong mắt đối phương!
"Lucas, đột nhiên ta thấy ngươi đúng là một đứa trẻ may mắn." Smith nói.
Lucas gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, ít nhất ta còn sống, không bị vị cao nhân Trung Quốc kia đưa đi gặp thượng đế."
"Vậy, để ăn mừng việc ngươi còn sống, muốn mời ta uống một chén không?" Smith tùy tiện hỏi.
"Nếu ngươi muốn bị ta đánh cho tàn phế thì cứ tự nhiên." Lucas tức giận trừng Smith, hắn đã phải bồi thường tiền rồi, còn bị hố, sau đó đổi chủ đề hỏi: "Smith, ngươi vẫn muốn tiếp tục ăn chặn à?"
Smith quả quyết lắc đầu: "Đương nhiên... Không! Ta cảm thấy vẫn nên làm công việc cũ thôi, thợ sửa máy tính ấy, thấy đó, cái nghề đó cao thượng biết bao. Còn ngươi thì sao?"
Lucas: "Ta định đi một chuyến Trung Quốc, nhưng lịch trình vẫn chưa sắp xếp. Đến gặp cái tên đã hack máy tính của ta, ừm... Trong máy tính đánh không lại, ngoài đời, chắc ta cho hắn một quyền được. Một vạn đô la của ta, không thể cứ vậy mà trôi sông được..." Lucas nhìn bảo bối của mình mà khóc không ra nước mắt.
Smith cười.
Cùng lúc đó, điểm công đức của Phương Chính lặng lẽ tăng lên.
"Giết chính là không giết, không giết chính là giết." Phương Chính lẩm bẩm đồng thời đăng đoạn văn này lên diễn đàn Phật học. Sau đó trực tiếp thoát ra, hắn chỉ đăng một chút quan điểm cá nhân, không muốn tranh luận hay biện hộ với bất kỳ ai.
Lấy lại điện thoại, bắt đầu quét dọn phật đường, liên tục hai ba ngày quét lá rụng, hầu tử tâm tính đã tốt hơn nhiều, ít nhất là làm việc không còn hấp tấp, loạn xạ như vậy. Với điều này, Phương Chính chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói gì, lá rụng vẫn là để hầu tử quét, phật đường vẫn phải do hắn và sóc quản lý, còn Độc Lang thì vẫn là trụ cột của việc lấy nước.
Độc Lang lấy nước rất có phong cách riêng, đặc cách hai cái thùng nước lên lưng, đứng ở dòng suối phía dưới, cứ thế mà hứng thôi. Chỉ có điều mỗi lần đều ướt hết cả người, điểm này, Độc Lang rất không vui.
Buổi trưa, nhân viên giao hàng Hồ Tham hùng hổ đi tới, bỏ hàng xuống, Phương Chính ký tên, không nói một lời đã chạy. Rõ ràng nhiệt tình vô cùng...
Phương Chính chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu coi như tiễn biệt bóng lưng Hồ Tham. Mở kiện hàng ra xem, Phương Chính cười.
"Sóc, quà của ngươi đến!" Phương Chính vừa hô, sóc đã từ trong ổ chạy ra, vừa nghiêng đầu, đôi mắt lập tức sáng lên, nhảy dựng lên tại chỗ.
"Đây là thí chủ Mã Quyên gửi tặng nhà mới của ngươi đấy, thế nào? Thích không?" Phương Chính giơ cao cao một cái biệt thự cho sóc cao một thước, cười nói.
Sóc lộn hai vòng tại chỗ, kết quả vì quá béo, trực tiếp ngã xuống đất.
Hầu tử đang quét rác, nhanh tay tóm được đuôi sóc, đỡ nó lên, sau đó đặt xuống đất, gõ đầu sóc một cái, dường như đang răn dạy nó quá hấp tấp.
Phương Chính lập tức mỉm cười, tên hấp tấp nhất cũng bắt đầu răn dạy người khác không được hấp tấp.
Phòng mới của sóc có ba tầng dưới, nhìn vào trong kết cấu hoàn toàn theo kiểu phòng ở của người, rất thú vị, có giường, có sofa, còn có cả tivi mô hình, cầu thang xoắn ốc. Đằng sau phòng có sân thượng, sau sân thượng còn treo một vòng quay lớn. Phương Chính vừa lắp phòng mới cho sóc, vừa cảm thán, đúng là người không bằng mình à... Hắn còn chưa từng ở trong biệt thự hiện đại xa hoa như thế đâu, sóc lại ở trước.
Lắp xong nhà mới cho sóc, Phương Chính chụp ảnh, gửi cho Mã Quyên, dù sao cũng là tấm lòng của người ta, thế nào cũng phải cảm ơn.
Mã Quyên không online, Phương Chính cất điện thoại, gọi Độc Lang ra ngoài đi dạo.
Sóc có nhà mới, đang hưng phấn, làm sao còn thời gian để ý tới Phương Chính. Hầu tử bận quét lá rụng, vì còn phải ăn cơm trưa, nên cũng đành ở lại.
Vừa ra khỏi cửa, Phương Chính liền thấy mấy người đến cúng bái, nhưng nhìn tình hình có vẻ không lạc quan lắm.
Có năm người, năm người đều lộ vẻ hung hãn, ba nam hai nữ, người cầm đầu là một người phụ nữ càng vô cùng tức giận.
Phương Chính thấy khó hiểu, hắn đâu có làm gì chuyện xấu đâu chứ?
Phương Chính đang suy nghĩ, năm người đã đi tới cổng, vừa thấy Phương Chính, người phụ nữ cầm đầu liền nổi giận quát: "Phương Chính, ta biết ngươi, ngươi chính là trụ trì cái chùa này, đúng không?"
Phương Chính chắp tay trước ngực trả lời: "A Di Đà Phật, bần tăng chính là, thí chủ có chuyện gì?"
"Ngươi cái đồ lừa đảo! Xem ta không đánh chết ngươi cái đồ trọc lừa đảo!" Nói rồi người phụ nữ liền định ra tay. Ba người đàn ông phía sau cũng quát mắng theo, một người có mái tóc bờm ngựa lớn tiếng quát: "Cái đồ chùa miếu nát này, chẳng có chút linh nghiệm nào, còn đi lừa đảo khắp nơi! Hôm nay ta xem như phá tan cái miếu hoang này!"
Phương Chính nhướng mày, một cái đầu sói đột nhiên ló ra phía sau, nhe răng, răng trắng nhọn hoắt như dao, thân thể to như trâu, mặt mày dữ tợn, dọa cho mấy người vốn đang hung hăng hăng hái kia lập tức lùi lại một bước.
Người phụ nữ vừa định động tay thì lại lên tiếng: "Phương Chính, ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, động tay đánh người là phạm pháp, thả chó cắn người cũng phạm pháp đấy!"
Phương Chính hết nói nổi, người này đúng là hai mặt mà, nếu không phải Độc Lang còn hung dữ hơn bọn họ, mấy người này chắc đã ra tay rồi. Thế thì không phạm pháp à?
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, các vị thí chủ, đây là Lang sói hoang trong núi, không được huấn luyện. Bần tăng cũng không thể hoàn toàn kiểm soát nó, cho nên các vị thí chủ tốt nhất nên hòa khí một chút, tránh làm nó quấy rầy, hậu quả đó bần tăng cũng không nói trước được."
"Ngươi..." Mấy người lập tức thấy nản, họ là người ở thôn gần đó, cũng không lạ gì Phương Chính, trước đây cũng từng nghe người ta nhắc về Phương Chính. Biết đây là một tiểu hòa thượng dễ tính, dễ bắt nạt.
Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng không phải vậy! Hòa thượng này có thể dễ bắt nạt, nhưng con sói này không dễ bắt nạt đâu!
"Chị à, phải làm sao?" Một người thanh niên đầu óc có hơi chậm chạp hỏi.
"Làm sao à? Mày có đánh thắng con sói không, bọn mình trước hết cứ xả giận đã rồi tính." Hoàng Cao Lan nói.
Người thanh niên cười khổ đáp: "Đánh không lại."
Hoàng Cao Lan trừng mắt nhìn đối phương một cái, chỉ vào Phương Chính nói: "Phương Chính, ngươi đừng có vênh váo, ngươi chẳng phải nói chùa của ngươi linh thiêng lắm sao? Không phải hữu cầu tất ứng à? Sao ta cầu xin mãi mà chả được gì? Có phải kỳ thị ta không? Hay là nói, ngươi có bí quyết gì mà không nói cho ta?"
Mục đích lần này của Hoàng Cao Lan không phải là đến đánh người hay phá chùa, mà là vì bí quyết kia. Bao nhiêu người cầu được, mỗi mình cô không cầu được, cô nghĩ là những người khác không phải cầu Phật mà là cầu sai nên mới linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận