Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 172: Thật là lớn phù

Phương Chính trực tiếp giả bộ như không thấy, nói: "Vương thí chủ, ngươi muốn uống nước, tự mình ra phía sau bếp mà uống, ta vẽ hai tấm bùa trước đã."
"Đi lặc!" Vương Hữu Quý lên tiếng rồi đi ra phía sau.
Phương Chính lấy ra bút mực giấy nghiên, giấy vàng cắt thành từng dải dài, động tác tay cực kỳ thuần thục, không cần dao, không cần kéo, xé ra là một đường thẳng, thẳng tắp không một chút gợn nhỏ như sợi lông! Trải giấy vàng ra, mài mực, trộn thêm chu sa, bút nhúng mực, hít sâu một hơi, cả người trong nháy mắt hóa thành bất động phật, hai mắt nhìn chăm chú, trầm ổn như núi, bút hạ! Giống như có tiếng rồng ngâm theo sau, điện giật sấm vang!
Ý niệm vừa đến, bút liền tới, bút tựa thần long múa loạn, một tấm phù chú vô cùng phức tạp, trong một phút, đã bị Phương Chính hoàn thành trong một lần!
Lúc nhấc bút lên, phù chú trên có một đạo hoàng quang lấp lánh, hình như lại chỉ là ảo giác. Bất quá Phương Chính cũng không truy cứu những thứ này, mà là sau khi buông bút xuống, vỗ tay xuống bàn, tấm Hoàng Phù liền bay lên, hai tay cùng nhau hành động, xoạt xoạt xoạt vài lần, gấp thành hình lục giác! Sau đó Phương Chính lại dùng giấy tuyên gói lại cẩn thận, thu bút mực giấy nghiên, rồi chờ Vương Hữu Quý.
Vương Hữu Quý tuy thích nước của Phương Chính, nhưng bụng dạ cũng chỉ có thế, vào bếp sau, ừng ực ừng ực uống hai bát lớn, chỉ thấy sảng khoái vui vẻ, cả người thoải mái, nhưng là uống mãi không vào được nữa, lúc này mới đi ra ngoài.
Đồng thời hắn cũng tò mò, Phương Chính rốt cuộc muốn vẽ cái loại phù gì...
Nhưng khi hắn đi ra, thì thấy Phương Chính đã dọn dẹp xong bàn, đứng dưới cây bồ đề, nhìn hắn. Cây bồ đề xanh biếc vô cùng, dưới cây, tiểu hòa thượng áo trắng, quang minh trong suốt, quả thực khiến Vương Hữu Quý hai mắt tỏa sáng, thầm nghĩ: "Tiểu tử này, đúng là trời sinh một bộ cốt cách Phật gia..."
"Phương tiểu tử, ngươi không phải muốn vẽ bùa hả?" Vương Hữu Quý hỏi.
Phương Chính ha ha cười nói: "Vẽ xong rồi, đây này, ở chỗ này. Một lát xuống núi, Vương thí chủ cứ theo địa chỉ này mà gửi đến đi. Đây là tiền chuyển phát nhanh."
Phương Chính đã sớm tra giá cả chuyển phát nhanh, đường nhanh nhất, thái độ phục vụ tốt nhất, trọng điểm là nó hỗ trợ cùng ngày đến! Cứu người như cứu hỏa, Phương Chính tự nhiên không thể tiếc tiền. Lúc này, đến cả tiền vốn liếng cuối cùng cũng bị hắn lấy ra.
Vương Hữu Quý thấy thế, vội vàng nói: "Ngươi đừng có vậy nữa, một hai chục đồng này, chú của ngươi còn có. Đồ ta cầm, gửi thư ta lo cho ngươi, tiền tự giữ đi."
Phương Chính đưa mấy lần, Vương Hữu Quý căn bản không chịu, cầm bùa và địa chỉ, liền xuống núi.
Phương Chính cười khổ gãi đầu, dường như Vương Hữu Quý chưa bao giờ xem hắn là hòa thượng, luôn coi hắn là người nhà... Khi có nhiều người thì gọi hòa thượng, hô phương trượng, lễ tiết đúng mực. Còn khi chỉ có hai người bọn họ thì cái gì cũng biến mất, bất quá cái cảm giác này thật tốt! Hắn thích loại cảm giác này, dù không có cha mẹ, nhưng hắn dám lớn tiếng với mọi người, hắn có rất nhiều phụ mẫu! Hắn không thiếu thốn tình yêu so với bất cứ ai! Chỉ là thiếu tiền thôi!
Vương Hữu Quý xuống núi, Phương Chính nhắn tin cho Triệu Đại Đồng: "Đồ đã gửi đi rồi, sau khi đến, liên hệ bần tăng. Bần tăng dạy ngươi cách dùng."
Không sai, Nhất Mộng Hoàng Lương của Phương Chính không thể giống như sóng 4G, phủ sóng toàn quốc, bất quá có thể xác định vị trí để nhập mộng, điểm nhập mộng này chính là lá linh phù kia! Linh phù chỉ là một cái định vị và kết nối với Phương Chính, cụ thể làm sao thao tác, còn phải nhờ đến Phương Chính dùng thêm cách khác.
"Cái gì? Chuyện của Vân Tĩnh, ngươi nói với đại sư?" Mã Quyên trừng mắt nhìn Triệu Đại Đồng, kêu lên.
Triệu Đại Đồng nói: "Nói rồi chứ, nếu không sao? Cô xem đi, chủ nhiệm lớp, hiệu trưởng, bác sĩ tâm lý, cảnh sát đều tới rồi, có tác dụng không? Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này mới tìm đại sư."
"Vấn đề là, đại sư... Đại sư có cách gì? Đây là bệnh tâm lý mà!" Mã Quyên kêu lên.
"Cũng bởi vì là bệnh tâm lý ta mới tìm đại sư, đừng quên, tăng nhân đều là chuyên gia tâm lý, rất nhiều người đều là được cao tăng chỉ điểm rồi mới khai ngộ, mới có thành tựu." Triệu Đại Đồng nói rất tự tin.
Mã Quyên cười khổ nói: "Vấn đề không phải cái này, nếu như mặt đối mặt, tôi cũng tin đại sư sẽ có một vài biện pháp. Phật pháp giảng về độ người, độ không phải nhục thân mà là linh hồn. Nói đơn giản thì là khai hóa tư tưởng, nên mới có các đệ tử Phật gia lưỡi đầy hoa sen thuyết pháp. Nhưng mà, đại sư rõ ràng không đến, chỉ là gửi một thứ đến, dựa vào thứ đồ như vậy có thể làm Vân Tĩnh mở được khúc mắc? Cái này... cũng khó quá đi... Hoặc có thể nói, không thực tế."
"Có thực tế hay không, khoan bàn tới, cái kia, mọi người rõ Vân Tĩnh quá khứ nhất, mọi người đưa cho đại sư đi. Để tôi viết, tôi thật không viết được ra đâu, nhớ kỹ nha, phải có cảm xúc dạt dào, tài hoa hơn người, khắc họa chân thật..." Triệu Đại Đồng còn chưa dứt lời, liền thấy Mã Quyên cùng Hồ Hàn muốn đánh người, vội vàng ngậm miệng.
Phương Chính nhìn tin tức Triệu Đại Đồng gửi tới, về tất cả chuyện của Phương Vân Tĩnh, thở dài nói: "Lại thêm một người đáng thương... Phật nói nhân quả, kiếp trước gây nhân, đời này gặt quả, đời này khổ sở là vì kiếp trước nợ nần. Vậy thì, đời này trả nợ xong, đời sau làm như thế nào?"
Phương Chính cảm thấy, mình học được chút ít Phật pháp này, thật không đủ dùng.
Để điện thoại xuống, Phương Chính yên lặng nghĩ, làm sao để Phương Vân Tĩnh mở lòng. Nhất Mộng Hoàng Lương nhìn như rất mạnh, nhưng nếu sử dụng không hợp lý, rất có thể lại phản tác dụng.
Giống như Độc Lang, bởi vì Phương Chính hiểu Độc Lang, nên mới có thể hợp ý, một núi gạo làm hắn quên hết tất cả; bởi vì hàn huyên cùng Lý Phượng Tiên, biết được quá khứ và khát vọng của Lý Phượng Tiên, cho nên mới có thể tùy từng người mà khác nhau, nhập mộng để cô ấy thức tỉnh.
Nhưng còn Phương Vân Tĩnh thì sao? Dù đã gặp, cũng từng trao đổi, nhưng chỉ là vài chuyện đau nhức nhột, nghĩ đến cô gái xinh đẹp nhăn mày nở nụ cười đều có vẻ thông minh ấy, Phương Chính nhịn không được lắc đầu. Nên bắt đầu từ đâu, đây mới là vấn đề Phương Chính cần suy xét.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra...
Ngày thứ hai, giữa trưa.
"Đại Đồng, đây chính là đồ đại sư cho chúng ta sao? Sao mà lớn vậy?" Hồ Hàn nhìn cái hộp trong tay Triệu Đại Đồng, hỏi.
"Chắc là sản phẩm công nghệ cao gì đó đi." Triệu Đại Đồng thuận miệng bịa chuyện.
"Thôi đi, đừng nói nhảm, nhanh mở ra xem đi. Tôi rất tò mò, đại sư rốt cuộc làm pháp khí gì đến." Mã Quyên kích động kêu lên, dù các cô không quá tin Phương Chính có thể dựa vào một thứ mà giải được khúc mắc trong lòng Phương Vân Tĩnh. Nhưng mà, vẫn rất tò mò...
Triệu Đại Đồng vội xé mở lớp bọc, lớp thứ nhất mở ra, thấy trong giấy báo còn một lớp giấy bọc nữa!
Tiếp tục gỡ! Vẫn là giấy bọc!
Gỡ!
Gỡ!
Gỡ!. . .
"Đại Đồng cậu từ từ chơi, tôi đi ngủ một lát đã." Hồ Hàn vỗ vai Triệu Đại Đồng, trêu đùa.
Triệu Đại Đồng cũng sắp bó tay rồi, giấy bọc lớn đã bị gỡ ra thành diêm, vậy mà còn một lớp! Cái quái gì thế này? Gỡ đến giờ, ngay cả Triệu Đại Đồng cũng không tin, một thứ nhỏ xíu như vậy có thể giải quyết được vấn đề của Phương Vân Tĩnh.
Ngay khi Triệu Đại Đồng sắp tuyệt vọng, rốt cuộc cũng mở ra lớp giấy tuyên cuối cùng, để lộ đồ bên trong, một cái bùa màu vàng hình lục giác!
"Cái này..." Triệu Đại Đồng nhìn những người khác.
Mã Quyên, Hồ Hàn đồng loạt trợn tròn mắt.
Hồ Hàn gượng cười nói: "Đại sư không phải là đang chọc cười đấy chứ? Một lá bùa có thể làm gì được Vân Tĩnh? Còn bọc bao nhiêu là giấy nữa? Chắc là sợ bị ném hay sao?"
"Dù sao thì cũng thử một chút xem sao, tôi thấy đại sư vẫn rất thần. Người ta nhìn ra được chuyện tốt xấu của chúng ta, vẽ cái bùa lợi hại cũng không thành vấn đề đâu." Người là Triệu Đại Đồng mời đến, tự nhiên phải lên tiếng bênh vực Phương Chính.
Mã Quyên cũng nói: "Đúng vậy, đại sư không phải là người làm chuyện vô ích đâu. Mấy cô quên chuyện đôi giày với sợi dây thừng rồi sao? Tôi thấy, bất kỳ sự nghi ngờ nào cũng không đáng tin bằng thực tế! Nếu không, thử trước một chút xem?"
"Vân Tĩnh, thử một chút không có vấn đề gì, vấn đề là, hôm nay là chủ nhiệm lớp các cô trực đêm đấy, mà cái thứ đồ này dùng thế nào thì không biết, nếu chỉ để bên người thì còn đơn giản, nhét vào là được rồi. Nếu như cần phải đốt ra tro mà uống hay gì đó, mấy cô nghĩ ông cổ lỗ sĩ lớp các cô đồng ý chắc? Tôi thấy nếu mà tôi mà đút thì tám phần bị đánh chết." Triệu Đại Đồng nói.
Mã Quyên, Hồ Hàn lập tức trợn tròn mắt, đúng là vậy mà, khó làm à!
Bất quá cuối cùng, mấy người vẫn quyết định hỏi Phương Chính trước bùa này dùng như thế nào, rồi mới tính sau.
"Rất đơn giản, để ở dưới gối đầu của Phương Vân Tĩnh là được, rồi báo cho bần tăng, những chuyện còn lại cứ để bần tăng lo là được." Phương Chính trả lời.
Mấy người nghe vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, bốn người đến ký túc xá của Phương Vân Tĩnh, vì chuyện của Phương Vân Tĩnh, cửa sổ ký túc xá đã bị đóng lại, phòng vốn còn một nữ sinh ở chung với Phương Vân Tĩnh, nhưng khi Phương Vân Tĩnh xảy ra chuyện, cô đã bị gia đình ép buộc dọn đi. Mỗi tối đều sẽ có hai người canh chừng Phương Vân Tĩnh... Một nam một nữ.
Vào ký túc xá, thấy một phụ nữ trung niên ngồi cạnh Phương Vân Tĩnh, không ngừng nói gì đó, mà Phương Vân Tĩnh thì hai mắt vô thần, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không ăn.
Bốn người vội chào hỏi, người phụ nữ thở dài nói: "Tội nghiệp con bé, ai..."
Mã Quyên nói: "Thím ơi, chuyện này không có cách nào khác, ai trải qua chuyện này, chắc cũng không hơn con bé được đâu? Nếu là con, có khi cũng như vậy..."
"Mã Quyên nói đúng đấy, chuyện này đối với nó đả kích lớn quá." Một giọng nam từ phía sau vang lên, rồi một anh chàng cao một mét tám đẹp trai chen vào, vừa tới không thèm nhìn Triệu Đại Đồng bọn người, liền nhìn Phương Vân Tĩnh, nụ cười tươi như ánh nắng, sát thương đối với nữ nhân rất lớn.
Triệu Đại Đồng thấy thế, bước lên chặn trước mặt anh chàng, giọng âm dương quái khí: "Lưu Vân Tô, sao ở đâu cũng có mặt ngươi thế? Ngươi là cái đuôi của Vân Tĩnh hả?"
Lưu Vân Tô ha ha cười nói: "Triệu Đại Đồng, ngươi nói gì lung tung đấy? Đều là bạn học cả mà... Thím ơi, con vừa liên hệ một chuyên gia tâm lý, chắc một lát nữa là tới. Tài xế của con đi đón rồi."
"Ngươi mời chuyên gia tâm lý sao?" Mã Quyên cùng sư mẫu cùng lúc kinh ngạc nhìn Lưu Vân Tô.
Lưu Vân Tô hất tóc mái lên, cười nói: "Tôi là người lười mà, bắt tôi thức đêm trông coi Vân Tĩnh, tôi không làm được. Nhưng tốn ít tiền giúp đỡ bạn học thì tôi vẫn có thể."
Triệu Đại Đồng nghe vậy, bĩu môi nói: "Ngươi biết mình lười cơ đấy?"
Lưu Vân Tô ha ha cười nói: "Có tiền có vốn thì mới có tư cách mà lười, có người thì u cục không ít, chỉ có thể động chân động tay mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận