Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 471: Tin tức

Thế là Phương Chính nói: "Ghê gớm."
"Phương Chính, ta nói cho ngươi biết, bây giờ kinh tế ở miền Nam phát triển rất tốt, bọn ta hiện tại tuy không tính giàu có nhất vùng, nhưng cũng coi như là hạng trung bình thường. Có cơ hội thì đến chỗ ta chơi, ta dẫn ngươi đi ăn hết các loại hải sản... Ớ, suýt chút nữa quên, ngươi là hòa thượng, không thể ăn những thứ này. Không sao, chỗ ta vẫn có các món chay từ biển đấy, đảm bảo ngươi ăn thả ga, chơi vui vẻ." Lưu Đại Thành phát lời mời.
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, ý tốt của thí chủ bần tăng xin nhận, nếu có cơ hội, bần tăng nhất định đi."
"Còn cái gì mà sau này chứ, ngươi làm hòa thượng, mỗi ngày đều rảnh rang mà. Tới luôn bây giờ đi, đi máy bay tới, tiền vé máy bay ta trả cho ngươi." Lưu Đại Thành lập tức mời nhiệt tình, trong câu chữ thể hiện bốn chữ hào phóng, tiền nhiều.
Phương Chính ngạc nhiên, hắn nói vậy cũng chỉ là khách sáo thôi, người ta mời, Phương Chính cũng chỉ coi như khách sáo, dù sao hai người không thân quen đến mức đó mà! Kết quả Lưu Đại Thành lại nhiệt tình đến vậy! Nhiệt tình đến mức Phương Chính còn cảm thấy, người ở Wechat kia có khi không phải người, chẳng lẽ là ma? Thật là gặp phải chuyện quỷ dị, người khác có nhân duyên tốt vậy bao giờ.
Phương Chính cũng thực sự cần đi ra ngoài một chút, Vô Tướng Môn tự nhiên có chỗ tốt, đó là đi ra ngoài rất thuận tiện, nhưng chỗ xấu của Vô Tướng Môn cũng rõ ràng, đi ra ngoài liền phải hoàn thành nhiệm vụ. Một khi ra bên ngoài, vì tránh việc không về bị chết đói ngoài đường, hoặc không về được nhà, liền phải liều mạng tìm mục tiêu nhiệm vụ... chờ hoàn thành nhiệm vụ rồi thì cũng không còn tâm tư đi dạo bốn phía.
Đi ra ngoài du ngoạn, vẫn là thoải mái một chút thì hơn, cứ mang theo hành lý, Phương Chính cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, Lưu Đại Thành lại gửi tin nhắn tới: "Phương Chính, ta đã mời như vậy rồi mà ngươi còn không đến, có phải là làm trụ trì rồi thì coi thường thằng bạn học cũ này rồi không? Thế này là không được à nha..."
Phương Chính nghe xong, trong lòng cười khổ không thôi, lần đầu gặp được người đuổi theo để cho mình tiêu tiền. Phương Chính nghĩ có vẻ gần đây mình cũng không có việc gì phải làm, hay là đi qua xem thử? Dù sao có người bao ăn bao ở, đi một chuyến cũng tốt chứ sao...
Lưu Đại Thành tiếp tục nói: "Phương Chính, những gì cần nói ta đã nói rồi, ngươi nếu không đến, đúng là không nể mặt mũi."
Phương Chính cười khổ một tiếng nói: "Thí chủ, bần tăng sợ là không có tiền để đi máy bay qua đó."
"Ngươi xem ngươi nói kìa, đã lên làm trụ trì rồi, lại còn không có tiền đi máy bay? Yên tâm đi, ngươi qua đây, tiền này ta lo hết cho ngươi, một xu cũng không thiếu." Lưu Đại Thành nói.
Phương Chính bất đắc dĩ, tại sao cứ nói làm trụ trì thì sẽ có tiền chứ? Hắn đúng là hết tiền rồi mà! Nhưng nghĩ lại xem, trên thế giới này, có thể làm trụ trì như hắn thì đúng là hiếm thấy...
Lúc này, Lưu Đại Thành nói: "Được rồi, không nhiều lời nữa, đến Hải Thành thì gọi điện thoại cho ta, đây là số điện thoại, số máy lẻ phía sau là số điện thoại văn phòng làm việc của ta, cứ nói là bạn học của ta, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, thư ký của ta sẽ liên hệ với ta." Nói xong, Lưu Đại Thành lại gửi số điện thoại, địa chỉ, rồi sau đó đăng xuất.
Phương Chính sờ sờ đầu trọc, hắn chợt phát hiện, thế giới này tốt ảo diệu à, tên bạn học nhiệt tình này, thật là... hào phóng! Trọng điểm là, người ta hình như làm ăn khá ổn, còn có cả thư ký. Nhìn lại mình một chút xem, bên cạnh, ngoại trừ Hầu Tử, thì là sóc, sói, duy nhất có một người thì lại là yêu quái, ngay cả một món đồ chơi đứng đắn cũng không có, quả nhiên là người so với người, làm người ta tức chết mà.
Nhưng Phương Chính vẫn không lập tức đồng ý, mà chỉ nói: "Bần tăng tuy ở trong miếu nhỏ, nhưng việc vặt cũng nhiều, sắp xếp xong đã, nếu có thời gian, nhất định đi."
"Được, vậy ngươi cứ suy nghĩ xem sao, ta ở đây đợi ngươi." Lưu Đại Thành sảng khoái đồng ý.
Phương Chính đáp, đúng lúc này, trong nhóm lớp có người hỏi: "Gần đây sao không thấy Đủ Lệ Nhã, trước còn thường xuyên lên tiếng mà. Nhìn trạng thái của nàng, nói là đi tìm Lưu Tổng, @Lưu Tổng, Đủ Lệ Nhã đến chỗ của ngươi sao?"
Kết quả làm Phương Chính kinh ngạc là, Lưu Đại Thành vừa mới còn nói chuyện vui vẻ với Phương Chính lại không lên tiếng, chuyện này là sao.
Lúc này, Trần Tiêu xuất hiện, nói: "Nhận rồi, Đủ Lệ Nhã thấy bên này không tệ, bắt đầu làm việc rồi. Lưu Tổng làm bên thực phẩm xanh không dùng chất bảo quản, vào nhà máy là không được mang theo điện thoại di động. Ban ngày làm tám giờ, ban đêm làm thêm giờ thì có tiền thêm giờ. Không thể không nói, Đủ Lệ Nhã thật sự chịu được cực khổ đấy, ngày nào cũng làm thêm giờ, tối về là đi ngủ liền. Bây giờ Đủ Lệ Nhã đang cố gắng, không có thời gian tán gẫu."
"Trần Tiêu, nghe ý của ngươi thì ngươi cũng qua bên đó rồi?" Có người hỏi.
"Đúng vậy, ta tới sớm, bây giờ đã là một tiểu xưởng trưởng rồi, thời gian không bị bó buộc, có chút thời gian rảnh nên mới có thể trò chuyện cùng mọi người." Trần Tiêu ra vẻ đắc ý.
"Ghê gớm nha!"
"Đó là đương nhiên, đi theo Lưu Tổng làm, sẽ có nhà, có cả xe nữa."
"Đúng rồi, doanh nghiệp của Lưu Tổng tên là gì vậy? Từ đầu đến giờ không hỏi."
"Không nói, ta bên này bận quá, có tổ kiểm tra xuống rồi, bai." Trần Tiêu bỗng nhiên chạy mất.
Mọi người một trận bất đắc dĩ.
Phương Chính thì nhíu mày, tổ kiểm tra đến cũng đúng lúc quá vậy đi? Mấy lần trước, có người hỏi công ty của Lưu Đại Thành tên gì, Lưu Đại Thành đều là nói vòng vo, không thì có việc, hoặc là Trần Tiêu nhảy ra đổi chủ đề. Hôm nay lại thế nữa...
Lại thêm Lưu Đại Thành vẫn luôn trực tuyến, nhưng lại không lên tiếng, Đủ Lệ Nhã đi qua đó thì không online, các loại dấu hiệu cùng nhau ập đến, Phương Chính có một dự cảm chẳng lành! Chuyện này, e là không đơn giản như vậy đâu!
Đúng lúc này, Phương Chính nhìn thấy Dương Hoa tới, vẻ mặt Dương Hoa vui mừng, rõ ràng lại có chuyện tốt.
Dương Hoa vừa vào cửa, Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ vui mừng hớn hở, chắc là đến mời bần tăng đi ăn đám cưới?" Tính toán thời gian, vào tháng mười năm ngoái, Dương Hoa cùng Đỗ Mai đi cầu con, đến năm nay cả tháng bảy, vừa vặn mười tháng, cũng nên sinh rồi.
Dương Hoa lập tức cười không ngậm được miệng, nói: "Phương Chính trụ trì, Đỗ Mai vẫn chưa sinh đâu. Chẳng phải là muốn đến gần dự sinh, mọi người trong lòng đều bất an, không yên lòng đó mà. Ta đến bái lạy Bồ Tát, cầu Bồ Tát phù hộ mẹ con bình an. Tuy nhiên, cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nhất định phải xuống núi uống rượu mừng của ta đó... Ơ, uống nước ngọt."
Phương Chính cười nói: "Nhất định, nhất định."
Dương Hoa cười đi vào phật đường, cung kính dâng hương, cầu nguyện, dập đầu, một tràng làm xong, lúc này mới ra khỏi phật đường.
Phương Chính đưa Dương Hoa ra ngoài, kết quả ngoài cổng liền nghe được có người đang nhỏ giọng bàn tán: "Nghe nói gì chưa? Gần đây không ít người đi miền Nam là mất tích luôn đấy."
"Nghe rồi, ông nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đã nói là đi làm công, sao đi đến đó lại không có tin tức gì luôn?"
"Cũng không phải là hoàn toàn không có tin tức, có người còn gọi điện thoại về đấy chứ, chỉ là luôn cảm thấy rất kỳ lạ."
Nghe nói vậy, Phương Chính nhíu mày, theo bản năng nhớ tới Đủ Lệ Nhã.
Dương Hoa thấy Phương Chính như vậy, thấp giọng nói: "Phương Chính trụ trì, ngươi không biết hả?"
"Biết cái gì?" Phương Chính hỏi.
"Ha ha, xem ra là ngươi không biết thật. Gần đây các thôn xung quanh có đến mấy người đi miền Nam, kết quả vừa đi liền không có tin tức gì luôn. Mấy người này đều là ngày đầu tiên đến bên đó còn gọi điện thoại hỏi han, nhưng mà ngày thứ hai về sau, thì rất ít liên lạc về nhà. Mà hễ cứ liên lạc về, thì đều là đòi tiền. Ông nói xem, người nhà nếu có tiền, thì bọn họ còn cần phải chạy vào miền Nam làm gì? Bọn ta đoán chừng là, bọn họ ở miền Nam là đã gặp phải chuyện rắc rối rồi." Dương Hoa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận