Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 282: Thì ra là thế

Chương 282: Thì ra là thế
Nghe được đứa trẻ lén lút trong điện thoại nói về người phụ nữ đang ngồi xe lăn kia, nước mắt bà mẹ bỗng chốc tuôn rơi, cố gắng quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ mặc cho nước mắt lã chã tuôn xuống… Bà chỉ khẽ run rẩy bờ môi, nắm chặt lấy thành xe lăn. Bà muốn khóc, thật sự rất muốn khóc, gào lên mà khóc! Nhưng bà không thể… Bà biết, bà tuyệt đối không thể để lộ sự yếu đuối trước mặt con, thậm chí không thể để lộ sự yếu đuối trước xã hội này, một khi bà yếu đuối, nhận thua, buông xuôi, thì sẽ không còn dũng khí đứng lên được nữa.
Phương Chính nghe đứa trẻ nói, trong lòng cũng cảm thấy xót xa, hồi còn bé, hắn cũng từng nói những lời tương tự như vậy. Khi đó chùa Nhất Chỉ quá nghèo, lại thêm việc là hòa thượng, nên Phương Chính cơ bản chưa được ăn thịt. Nhưng có một lần hắn bị bệnh, ở nhờ nhà Đàm Cử Quốc, Đàm Cử Quốc đã lén cho Phương Chính một miếng thịt, bây giờ nghĩ lại, vẫn có thể nhớ lại cái mùi thịt đó. Sau đó hắn quấn lấy Nhất Chỉ thiền sư đòi ăn thịt, kết quả bị đánh cho một trận. Bất quá sau đó, Phương Chính nhìn thấy Nhất Chỉ thiền sư một mình ngồi trong hậu viện khóc… Từ đó, Phương Chính liền không đòi ăn thịt nữa.
Đến hiện tại, Phương Chính chủ yếu là bị hệ thống quản thúc, mặt khác, nguyên nhân chính là do quá nghèo đó thôi! Về phần trước đó cùng Hồng Hài Nhi nói một tràng đạo lý lớn, cũng chỉ là để bịt miệng chúng mà thôi, nếu không cả đám đều nhao nhao đòi ăn thịt, thời gian này còn qua được không? Có bán hắn đi cũng không đủ cho chúng ăn. Mà tình cảnh của đứa trẻ kia, hơn phân nửa cũng không khác là bao.
Thế là Phương Chính hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Con trai, con biết thịt từ đâu mà ra không?"
"Không biết ạ." Tiểu gia hỏa mười phần nghiêm túc đáp.
Phương Chính nói: "Con có nhìn thấy gà con, vịt con, chó con chưa?"
"Gặp rồi ạ, đáng yêu lắm." Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nói: "Thịt là từ trên người chúng bị cắt xẻo ra, cắt lấy thịt đi, con nói có đau không?"
"Đau..." Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nói: "Đúng vậy đó, con nhẫn tâm để chúng đau không?"
"Con… con… Bảo Bảo không ăn thịt." Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính nghe vậy, trong lòng lại chua xót, nói: "Mẹ con lúc nào cũng chỉ cho con ăn cải trắng thôi sao?"
"Dạ, mỗi sáng sớm mẹ đều rất vội. Dẫn con đi, rất nhiều chú dì bán đồ ăn đều vứt đồ ăn hỏng xuống đất, chồng đống ở đó, tùy tiện cho chúng con nhặt, mọi người tốt bụng lắm." Tiểu gia hỏa nói.
Phương Chính lần nữa trầm mặc, cái này đâu phải người ta tốt bụng, loại mánh khóe này Phương Chính đã gặp rồi, nhất là trước khi vào mùa đông, khi Đông Bắc tích trữ rau cải trắng, rất nhiều tiểu thương chở cả xe rau cải trắng đến cho người mua chọn. Mà người mua thường hay vặt bỏ những cọng bên ngoài bị hỏng, bị úa, bị dập nát để ném đi. Những thứ này, liền thành một đống lớn. Loại đồ ăn này thì chẳng ai thèm, mà đứa trẻ cùng mẹ nó, có lẽ là chỉ nhặt những thứ đó mà thôi!
Phương Chính biết, tình cảnh của hai mẹ con này e là rất tồi tệ, nhưng mà không có tiền, họ làm sao ở nổi bệnh viện đây?
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: "Bảo Bảo, muộn rồi, ngủ nhanh đi con. Ngày mai lại nói chuyện với ba, mẹ nói chuyện với ba hai câu có được không?"
"Dạ được, đưa cho mẹ nè. Hôm nay Bảo Bảo vui lắm, Bảo Bảo có ba rồi, không phải là đứa trẻ không có ba nữa, ha ha…" Tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ đưa điện thoại cho người phụ nữ.
Người phụ nữ không nói chuyện với Phương Chính mà trực tiếp cúp điện thoại. Phương Chính nghe tiếng tút tút, thở dài, trong lòng cũng cảm thấy trăm mối ngổn ngang, hắn vẫn cảm thấy cuộc sống của mình đủ khổ rồi, giờ nhìn lại, thì hắn còn được ăn cơm gạo, uống nước sạch Vô Căn, có một gian chùa để ở, mặc tăng y xanh nhạt, mùa đông không lạnh, mùa hè không nóng, nỗi khổ của thiên hạ, thực sự không liên quan nhiều đến hắn.
Nhưng có những người lại rơi vào chốn hồng trần cuồn cuộn, phải chịu vô vàn thống khổ mà không được cứu vớt…
Phương Chính cũng không biết vì sao, lại trở về Phật đường, lần này đọc kinh không còn qua loa nữa.
Một đêm bình yên trôi qua, trăng lặn rồi mặt trời mọc, một ngày mới lại bắt đầu.
Hầu Tử quét rác, Phương Chính dọn dẹp Phật đường, Hồng Hài Nhi nấu cơm, Sóc nhỏ làm đồ ăn vặt, Độc Lang kiếm củi, tất cả tựa hồ không có gì khác thường so với mọi ngày. Nếu có thì chính là chùa chiền có thêm ba nén hương, là đội thi công đến đưa lên, hôm nay đường núi đã sửa xong triệt để, đội thi công đã rời đi. Liễu Đào chạy về thắp một nén nhang, để lại hai trăm tiền hương khói, rồi đối với Phương Chính cúi đầu làm lễ, lúc này mới rời đi.
Sau khi đội thi công rời đi, núi Nhất Chỉ lại trở nên yên tĩnh trở lại, Phương Chính ăn điểm tâm xong, đi ra khỏi chùa, nhìn những bậc thang mới tinh, vuốt ve hai bên lan can, trong lòng đắc ý, thầm nghĩ: "Muốn giàu, trước tiên phải sửa đường, giờ đường có rồi, giàu đâu?"
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, Phương Chính vừa xem thì quả nhiên là đứa trẻ kia gọi đến, đến giờ Phương Chính vẫn không biết tên đứa trẻ đó là gì, chịu thôi, Phương Chính đâu thể hỏi, con trai mình tên gì mình không biết, rất dễ lộ tẩy đó nha!
Nhấc máy, Phương Chính còn chưa mở miệng thì đầu bên kia truyền đến giọng nói mệt mỏi của một người phụ nữ, mang theo sự áy náy sâu sắc: "Thật xin lỗi."
Phương Chính ngạc nhiên, nói: "A Di Đà Phật, nữ thí chủ sao lại nói vậy?"
"Thì ra là vị đại sư, thật có lỗi, trong thời gian qua con của tôi đã làm phiền ngài, cũng cảm ơn ngài đêm qua đã mang lại niềm vui cho nó." Giọng nói người phụ nữ mang theo sự mệt mỏi sâu sắc.
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, thí chủ khách khí quá, đứa trẻ đó là một đứa trẻ ngoan, bần tăng cũng chỉ muốn cho nó vui vẻ hơn chút thôi." Sau đó tò mò hỏi: "Nữ thí chủ, có thể nói cho tôi nghe, vì sao cô lại làm như vậy không?"
"Ai… Thằng bé này nghịch ngợm quá, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Cha nó là một cảnh sát phòng chống ma túy, mấy năm trước trong một lần thi hành nhiệm vụ đã hy sinh. Nó rất tự hào về cha mình, cha là cả bầu trời của nó, tôi sợ nó không chịu được khi biết sự thật. Nên vẫn luôn giấu không cho nó biết, gần đây nó bị bệnh, cũng không nặng lắm, nhưng mà thằng bé nhất định đòi gặp cha nó, không gặp được ba thì nó sẽ không uống thuốc. Tôi chỉ có thể lừa nó rằng ba nó bận công tác, đang bảo vệ tổ quốc, không về được.
Nhưng thằng bé vẫn không chịu, muốn nghe giọng ba nó.
Tôi cũng chẳng còn cách nào, lúc ấy lại có rất nhiều việc phải làm, liền tùy tiện bịa một số điện thoại cho nó, muốn nó yên tâm uống thuốc. Nào ngờ nó lại lén dùng điện thoại của tôi gọi điện thoại…" Người phụ nữ nói đến đây thì có chút nghẹn ngào, một người phụ nữ phải gồng gánh cả gia đình, vì chồng, cũng vì con, cô ấy nhất định phải giấu diếm, và nhất định phải dùng đôi vai gầy của mình để gánh vác ngôi nhà này, những thống khổ và mệt mỏi, lại càng không phải trên thể xác mà là trong tâm hồn.
"Đại sư, xin lỗi, tôi thật không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến nước này." Người phụ nữ nói.
Phương Chính thở dài nói: "Nữ thí chủ, không sao đâu, bần tăng cũng rất thích đứa trẻ ngoan này. Nếu sau này còn cần, bần tăng lúc nào cũng có thể giả làm ba của nó…"
Người phụ nữ ngạc nhiên, sau đó đáp lại một câu: "Cảm ơn, thằng bé ngủ rồi, vậy… Nếu có thể thì vào buổi tối có được không? Khi đó nó phải uống thuốc."
Phương Chính cười nói: "A Di Đà Phật, đương nhiên được. Bất quá, thí chủ, cô định cứ giấu diếm nó mãi sao? Rồi con trẻ cũng sẽ lớn lên, lời nói dối dù là thiện ý, thì chung quy vẫn là lời nói dối, cũng sẽ có lúc bị vạch trần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận