Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1057: Thật là có người muốn!

Phương Khuê nghe xong, lập tức bó tay, lúc nào cảnh sát cũng hố như vậy? Lão Chu cười nói: "Lão Lưu trước kia là quân y, hắn vừa mới kiểm tra cho ngươi, nói thể lực ngươi leo núi chắc chắn không thành vấn đề. Yên tâm đi, sẽ không hố ngươi đâu..." Phương Khuê lúc này mới yên tâm.
Bất quá trong mắt lão Chu tràn đầy nghi ngờ: Lãnh đạo huyện nửa đêm, đột nhiên chạy đến Nhất Chỉ thôn, nơi hoang vu này để làm gì? Chẳng lẽ cũng vì Phật sống mà đến? Chẳng lẽ trên đỉnh núi thật xuất hiện Bồ tát? Thế nhưng, sao có thể chứ? Ta có thấy đâu... Nhìn lớp sương hoa dày cộm trên cửa xe mình, chỉ có chỗ phun khí nóng trừ sương mù có một mảng kính nhỏ trong suốt để nhìn ra bên ngoài. Tầm nhìn nhỏ hẹp như vậy, hắn cẩn thận lái xe nhìn rõ đường đã là tốt lắm rồi, còn đồ vật khác không cần nghĩ. Nhất là ở góc nghiêng, chỗ đó chính là một mảng sương hoa!
Nghĩ đến đây, hắn cũng tò mò, chẳng lẽ trên đời này thật có Phật sống? Thật có Bồ tát? Không chỉ lão Chu, mấy cảnh sát khác cũng có suy nghĩ tương tự. Ngay cả Phương Khuê, tuy miệng nói sợ chết, nhưng sau khi xác định mình không chết được mà còn có thể lên núi, hắn lại là người muốn lên núi nhất! Gặp qua Phật sống từ trên trời giáng xuống thần thông, gặp qua Địa Ngục Chi Môn, gặp qua Bồ tát lớn như núi, không ai so với hắn tò mò hơn về Phương Chính.
Thế là, lúc đầu lão Chu dẫn đường, về sau thì cơ bản là Phương Khuê chỉ hướng, sau đó mọi người đỗ xe xong xuôi rồi xuống xe. Lúc này, lão Chu và mọi người mới thấy rõ, người từ ghế sau xe đen bước xuống lại là huyện trưởng Tùng Vũ cùng thư ký! Hai người mặc đồ dày, mắt cũng có chút mệt mỏi, mặt mũi hơi lộn xộn, rõ ràng là vội vã lên đường, lại còn rất gấp. Thấy vậy, lão Chu và những người khác càng thêm nghi ngờ, mà không chỉ họ, những cảnh sát hộ tống huyện trưởng và thư ký tới cũng ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu sao nửa đêm huyện trưởng và thư ký lại đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy này!
Gió lạnh thổi, từng người giậm chân. Bên kia gọi lão Chu dẫn đường, lão Chu gật đầu, dẫn Phương Khuê và những người khác đi trước, một đám người leo núi khá nhanh. Đi một lúc, huyện trưởng lên phía trước, ân cần hỏi: "Các cậu là trực ca đêm à?" Lão Chu gật đầu.
"Nghe nói trên Nhất Chỉ sơn xuất hiện Bồ tát lớn như núi, Phương Chính chủ trì lăng không nhảy xuống từ trên núi, các cậu có biết không?" Huyện trưởng hỏi. Lão Chu ngơ ngác nhìn huyện trưởng, lại nhìn Phương Khuê, trong lòng phiền muộn: Dường như cả thế giới đều biết, chỉ có mỗi mình hắn là không hay! Công lao đến miệng lại không vớt được gì à!
Bất quá, lão Chu vẫn đẩy Phương Khuê lên trước, đồng thời nhìn chằm chằm vào Phương Khuê, sợ hắn làm bậy, rồi mới nói: "Đây là Phương Khuê, một tên trộm chó chuyên nghiệp, kẻ bắt cóc nghiệp dư, tối nay vừa bị bắt." Vừa nói xong, lão Chu rõ ràng cảm thấy xung quanh cảnh sát đều căng thẳng, chỉ thiếu điều giơ súng bắn Phương Khuê. Phương Khuê sợ đến suýt khóc, hắn không sợ súng, hắn sợ mình chưa kịp chuộc tội đã chết, rồi xuống địa ngục chịu tội! Thế là hắn vội kêu lên: "Đừng căng thẳng! Tôi tự thú! Tự thú! Bồ tát trên núi tôi thấy rồi, chỗ Phương Chính chủ trì nhảy xuống ngay cạnh tôi!"
Quả nhiên, vừa nói thế bầu không khí rõ ràng dễ chịu hơn một chút, huyện trưởng nhìn sang lão Chu. Lão Chu gật đầu nói: "Ờ... Chuyện sau đó tôi không biết, nhưng mà gia hỏa này đúng là tự thú. Nói là Phật sống bảo hắn tự trói vào cột điện rồi ở trên đó chờ tự thú." Nói xong, lão Chu liếc mắt ra hiệu, bảo Phương Khuê mau nói. Phương Khuê lập tức kể hết những việc chuẩn bị trước khi vào thôn, rồi sau khi vào thôn đã xảy ra tất cả những chuyện mình trải qua. Nghe đến Bồ tát cao như núi, hòa thượng từ trên trời giáng xuống, huyện trưởng và thư ký không lấy làm lạ, nhưng khi nghe đến Địa Ngục Chi Môn, mặt cả hai đều trở nên nghiêm trọng.
"Xả hết chưa?" Thư ký hỏi. Huyện trưởng gật đầu: "Đi!" Đội hình vốn ồn ào bỗng nhiên trở nên trầm lặng, không khí có chút căng thẳng, còn Phương Khuê thì toàn thân khó chịu, bởi vì hắn phát hiện dù hắn chỉ động đậy một chút, đám cảnh sát bên trên đều muốn lập tức rút súng bắn chết hắn! Ngay lập tức, hắn muốn khóc mà không ra nước mắt, lần đầu tiên hối hận đã lên núi.
"Quy tắc, chính là quy tắc này. Nếu mọi người nghe rõ, lúc nào cũng có thể đến chỗ bần tăng nhận cháo còn lại." Hồng hài nhi nói. Đám người nghe xong, lập tức có chút do dự, từng người nhìn vào thau cháo lớn trong tay Hồng hài nhi, ngửi thấy mùi thơm lạ lùng không giống nhân gian kia, ai nấy đều động tâm. Nhưng nếu cháo này thật sự như Hồng hài nhi nói, là nồi nấu hỏng, phía sau còn có cái tốt hơn, chẳng phải là lỗ to sao?
Cho nên, mọi người đều đang cân nhắc lợi hại, tính toán được mất. Tống Nhị cẩu cũng rất do dự, vẫn chưa lên tiếng. Người Nhất Chỉ thôn không nhúc nhích, du khách càng không, ý nghĩ của họ rất đơn giản, không quen thuộc nơi này, tình hình gì cũng không rõ, đi theo người Nhất Chỉ thôn chắc chắn sẽ không chịu thiệt!
"Chư vị, như vậy bần tăng khó làm. Cháo để thế này sẽ nguội mất... Thế này đi, cho mọi người mười giây quyết định. Ai muốn thì xếp hàng, không muốn thì tản ra." Hồng hài nhi còn đang vội nấu cháo mới mà. "10!""9!""8!" Mọi người nhìn nhau, vẫn không ai động đậy. Mắt Tống Nhị cẩu không ngừng lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì. "7!""6!"
Lúc này, Mã Nguyên, Đàm Minh, Từ Tấn ba người cũng đến, nghe Hồng hài nhi đang từ từ đếm ngược, tranh thủ hỏi người tình hình. Nghe hiểu xong, Từ Tấn lập tức động lòng, nói: "Mã Nguyên, lúc nãy cậu nói cháo này ngon như vậy, tớ còn không tin. Nhưng bây giờ ngửi mùi này, tớ tin rồi. Bọn họ không muốn, hay là mình lấy đi?" "Phương Chính chủ trì sẽ không nói dối, hắn nói nấu hỏng, chắc chắn là nấu hỏng rồi, chúng ta chờ xem đã." Mã Nguyên nói. Từ Tấn đang muốn nói thì nghe Đàm Minh kinh hô: "Ngọa Tào! Sao hắn lại đến đây? Còn nhanh hơn cả tao!" "Ai?" Mã Nguyên và Từ Tấn gần như theo bản năng hỏi.
Chỉ thấy bên kia một nam tử nhảy ra, kêu lên: "Chờ một chút, tôi muốn!" Người đó hơi mập, tuổi không lớn lắm, khoảng hơn ba mươi, cười lên trông có vẻ láu cá, tựa như một tên mập gian xảo. Người khác không biết hắn, nhưng Đàm Minh thì quá quen thuộc, bởi vì trước đây anh ta còn đang cùng tên mập chết bầm này xin phép nghỉ đâu! Anh không ngờ, ông chủ lại lén lút tự mình chạy tới... Điều này khiến anh cảm thấy dở khóc dở cười. Thấy đối phương nhảy ra, Đàm Minh vội chạy tới, kéo người lại nói: "Sao anh lại tới đây? Với lại, cháo này không được lấy đâu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận