Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 810: Sinh tử

"Cũng không phải đồ trang trí đâu, nghe nói trước đây đường ống dẫn khí ở sân vận động bị hỏng, đồng thời nổ tung mấy đường ống khác gì đó, sau đó sân vận động vẫn đang trong quá trình sửa chữa. Bất quá công nhân bên ta làm việc hiệu quả lắm, giờ chỉ còn một chút xíu thế này thôi. Cũng không quan trọng, dù sao không chậm trễ việc của chúng ta." Khang Nhị nói. Phương Chính khẽ gật đầu, đúng lúc này Chớ Bầy gọi Khang Nhị qua chụp ảnh, Khang Nhị có vẻ không muốn, Phương Chính cười nói: "Nhanh qua đi, mọi người đều tới cả rồi, thiếu ngươi thì không hay." Khang Nhị lúc này mới chạy đi, chờ Khang Nhị đi rồi, Phương Chính xoay người một cái, sắc mặt ngưng trọng đi về phía cái lều kia. Đúng lúc này sau lưng truyền đến một tiếng hô: "Chuẩn bị, ta hô 'quả cà' thì mọi người cùng hô theo nha!" Phương Chính nghe xong, trong lòng căng thẳng: "Sao nhanh vậy?" Phương Chính đột nhiên quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy một nam tử cầm máy ảnh, đối diện với Thanh tỷ, Khang Nhị và những người khác đang chuẩn bị chụp ảnh. Khang Nhị cùng mọi người thì đang đứng thành ba hàng, hàng trước nhất thì ngồi xổm xuống, hàng giữa là mấy cô gái, hàng cuối cùng thì toàn người cao to. Tất cả mọi người quay lưng về phía bên này, không ai nhìn thấy Phương Chính. Nhưng Phương Chính nhớ rất rõ, thiên nhãn của hắn thấy rõ, ngay lúc tay của người chụp ảnh ấn nút xuống thì tai nạn sẽ xảy đến! Nghĩ tới đây, Phương Chính gần như không nghĩ ngợi, xoay người lao nhanh về phía lều, vừa lao tới, Phương Chính liền nhìn thấy tình hình phía sau cánh cửa, da đầu lập tức tê dại, trong lòng gào thét: "Nhanh lên!" Đúng lúc này một người công nhân đang mang đồ đến thấy vậy, liền hét lên: "Thầy chùa kia, chỗ đó đang thi công, không vào được!" Phương Chính làm gì còn thời gian quan tâm đến hắn? Không những không dừng lại, ngược lại còn tăng tốc xông vào! Người công nhân thấy vậy vừa kêu vừa đuổi theo. Bên này ồn ào náo động không nhỏ, đám người đang chụp hình nghe thấy tiếng ồn ào cũng nhìn lại, vừa vặn thấy Phương Chính xông đến ngay tấm bạt che cửa, cái cửa kia không có gì che chắn cả, từ góc độ của bọn họ còn nhìn thấy rõ bên trong, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cả đám người nổi da gà, chỉ thấy bên trong lều đang cháy! Đây không phải là trọng điểm, mà là trong ngọn lửa còn có một bình gas! "Mẹ nó! Sao bên trong còn bình gas?!" Từ Mập theo bản năng mắng to. Thanh tỷ và Khang Nhị thì lo lắng la lên: "Phương Chính ngươi muốn làm gì? Mau trở lại! Sẽ nổ đấy!" Chớ Bầy thấy vậy thì im lặng, thầm nghĩ: "Để mày chết sảng con lừa trọc kia thì hay quá!" Tiếng nói vừa dứt thì Phương Chính đã xông vào trong. Oanh! Gần như là ngay khi Phương Chính xông vào, một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người thấy một đám lửa đỏ rực trong nháy mắt đã nuốt chửng Phương Chính! Trong khoảnh khắc ấy, bất kể là Thanh tỷ hay Khang Nhị, hay Từ Mập cùng những người có mối quan hệ không tốt với Phương Chính đều sợ ngây người. Mặc kệ là người yêu mến hay ghét Phương Chính, không ai nghĩ muốn Phương Chính phải c·h·ết cả! Chỉ có Chớ Bầy ngay khi vụ nổ xảy ra thì kinh hoàng hét lên một tiếng rồi xoay người bỏ chạy! Nhưng mà hắn chạy chưa được hai bước thì đột nhiên kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, sờ vào mông thì thấy toàn máu! Còn có một vật gì đó cứng rắn cắm vào mông, đụng vào một cái thì đau đến rớt nước mắt, gào toáng lên: "Cứu m·ạ·ng với. . ." Đáng tiếc, mọi người ai nấy đều nhìn hắn, đều đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt đã làm toàn bộ tấm bạt che đổ sập xuống, không biết có vật gì ở bên trong mà trong nháy mắt đã tạo thành một đám bụi mù trắng xóa, che phủ hết cả tình hình bên trong, đám bụi trắng này trông như nấm mây, bay thẳng lên trời, hồi lâu chưa chịu rơi xuống. Đến lúc này, mọi người mới hoàn hồn lại, sự hoảng sợ bao trùm lấy toàn thân, theo bản năng ai nấy cũng vứt đồ mà bỏ chạy! Tiếng la hét thất thanh, tiếng khóc lóc, tiếng gọi điện thoại vang lên không dứt. . . Vị sư phụ công nhân kia cũng bị giật mình, trong khoảnh khắc nổ lớn hắn phản xạ có điều kiện nằm rạp xuống đất, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì trước mắt chỉ còn là một đống đổ nát! Ông ta vội vàng đứng dậy, liền xông vào đám bụi mù, hai coser bên cạnh thấy vậy liền vội vàng giữ chặt ông, nếu ông xông vào đó mà lại xảy ra thêm một vụ nổ nữa thì thật nguy hiểm! "Vừa nãy có người đi vào trong đó, tôi phải đi xem sao, thả tôi ra, để tôi đi xem chút!" Sư phụ công nhân hét lớn, góc độ của ông không thể thấy tình hình bên trong cánh cửa, nhưng ông đã từng chứng kiến bình gas nổ rồi, cảm thấy vụ nổ này vừa rồi quá nhỏ, không giống bình gas nổ. Ông ta muốn đi vào xem sao, nhanh chóng đưa bình gas ra ngoài, tránh cho lại xảy ra nổ lớn. Nhưng mấy coser kia thấy vậy liền kéo ông lại, vụ nổ vừa rồi thật sự quá đáng sợ, giờ lại còn muốn lao vào đó, chẳng khác nào tìm c·h·ết! Thế là mọi người hợp lực kéo ông ta ra một bên, một số người có thần kinh tốt hơn thì bắt đầu tổ chức cho mọi người tản ra, rời xa khu vực vụ nổ. Mọi người sớm đã bị dọa sợ rồi, ai còn dám đến gần nữa? hận không thể trốn càng xa càng tốt, nhưng bản tính tò mò của con người là vậy, khi xác định bản thân mình an toàn thì lại muốn đến xem náo nhiệt. Thế là những người này lại đứng ở nơi xa vây thành một vòng tròn lớn, vừa xem náo nhiệt vừa bàn tán xôn xao. . . "Vừa rồi thật sự có hòa thượng đi vào à?" "Thật đó, lúc nãy tôi thấy rồi. Một hòa thượng mặc đồ trắng, lưng đeo túi vải đen, chắc cũng là coser." "Tôi cũng thấy, lúc ấy bên trong đã cháy rồi, ngọn lửa bốc lên nhanh lắm! Bình gas ngay ở trong đám lửa, hòa thượng kia đi vào thì nổ. Thật thảm quá, tôi đoán hòa thượng kia chắc là nát thành cám rồi." "Không nát thì cũng không sống được, uy lực bình gas nổ tương đương với đ·ạ·n p·há·o vậy. Mà bên trong lại nhiều máy móc, đinh, búa gì đó nữa, nếu nổ thì còn uy lực hơn cả đạn, hòa thượng chắc c·h·ết hết." "Ôi, thật đáng tiếc." "Đúng đó, hòa thượng kia chắc muốn cứu bình gas, cứu mọi người." Nói đến đây, không ít người đều im lặng cúi đầu, mặc niệm. Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì nhóm coser bên Thanh tỷ cũng đã tới, có người đi xem tình hình của Chớ Bầy, vừa xem đến cái mông của hắn thì liền giật nảy mình, chỉ thấy ba cây đinh thép dài cắm vào mông, tuy không vào sâu nhưng máu me chảy đầm đìa, xem ra trong thời gian ngắn Chớ Bầy không nghĩ tới việc ngồi được, muốn ngủ thì chắc phải nằm sấp. . . Xác định Chớ Bầy không có nguy hiểm gì, mọi người lại tiếp tục bàn tán về cảnh tượng vừa xảy ra, ai nấy đều thấy khoảnh khắc Phương Chính xông vào. Nghĩ đến vị hòa thượng còn vừa nói vừa cười với bọn họ, thoáng cái đã bị nổ c·h·ết rồi thì không khỏi thở dài. Khang Nhị thì khóc đến không ra nước mắt, nếu không có Thanh tỷ kéo lại thì đã chạy đến đống đổ nát kia tìm người rồi. "Đáng tiếc, thật ra hòa thượng đó rất tốt." Cô bé coser hoa tiên tử vừa khóc vừa nức nở nói. "Đáng tiếc thật, vẫn phải c·h·ết, ai." Có người thở dài nói. "Không phải, hắn không c·h·ết đâu, hắn là hòa thượng, Phật Tổ sẽ phù hộ hắn. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ cứu chúng ta mà, huhu..." Khang Nhị nói tới đây thì lòng rùng mình, hành động lúc đó của Phương Chính không phải là đang cứu họ sao? Bọn họ thật sự không sao, nhưng còn hắn thì. . . Nghĩ đến đây thì Khang Nhị càng khóc thảm hơn. "Nha đầu ngốc, trên thế giới làm gì có Phật Tổ, nếu thật sự có thì thế gian này đã không có khổ đau rồi." Thanh tỷ ôm lấy Khang Nhị an ủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận