Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1088: Tản tản

Lão thái thái thì lộ ra càng thêm phấn khích, nàng rõ ràng từ đầu đã nhận ra Phương Chính, và chưa từng nghi ngờ năng lực của Phương Chính. Nhưng không nghi ngờ, việc tự mình trải qua lại là một chuyện khác, cơ thể người già không tệ, một khi phấn khích thì hồng hào cả mặt, đi đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Tuy nhiên người già cũng không phải người lắm mồm, cứ thế cười ha hả đi theo. Đi không bao lâu, mọi người thấy một con cá ướp muối chạy chậm một đường đuổi theo, chạy mấy bước thì nhảy lên đáp, ho khan, còn mang theo cả tàn lửa... Cảm giác đó, cứ như nhìn thấy Charizard phiên bản thu nhỏ trong một bộ phim lớn của Mỹ vậy. Gia hỏa này vừa chạy tới, thì thấy Phương Chính lấy miếng vải đen trên người xuống, trải ra. Con cá ướp muối cùng Phương Chính mắt lớn trừng mắt nhỏ xong, ngoan ngoãn nằm vào trong, sau đó Phương Chính dùng miếng vải đen gói kỹ con cá ướp muối lại, treo trên người. Kết quả là, trên đường phố xuất hiện một hòa thượng trọc kỳ lạ, cõng sau lưng một cái bọc vải đen, điều quan trọng là, đi tới đi lui, cái bọc vải đen kia thỉnh thoảng lại phun ra khói đen cùng tàn lửa... Ba Tụng cau mày nói: "Đại sư, vật ngài đang cõng phun lửa." Phương Chính nói: "Không sao, ăn nhiều đồ quá, khó tránh khỏi. Về uống nhiều nước là được..." Về chuyện con cá ướp muối ăn bánh kem, Phương Chính không có ý định giấu diếm, dù sao chuyện này người biết chuyện nghĩ kỹ một chút, liền hiểu ra. Ba Tụng nghe vậy âm thầm líu lưỡi, từ trước đến giờ hắn tự nhận rất giỏi, cho rằng trên con đường võ thuật này, hắn cũng từng đạt tới đỉnh cao quốc tế. Nhưng khi gặp Phương Chính, hắn đột nhiên cảm thấy chút võ công này của mình thật buồn cười... Coi như xong đi, càng tiếp xúc với hòa thượng này, hắn càng kinh ngạc phát hiện, nhất cử nhất động của hòa thượng này dường như đều đang đánh phá nhận thức của hắn về thế giới này. Ba Tụng đi theo sau Phương Chính, mở điện thoại len lén tra hai chữ Phương Chính này, kết quả tra xong, mồ hôi lạnh trên trán càng lúc càng nhiều, trong lòng kêu lên: Ta Tào, may là ta không có tiếp tục tìm đường chết, nếu không chết như thế nào cũng không biết! Đồng thời hắn cũng càng tràn đầy hi vọng về chuyện báo thù, nhìn ánh mắt Phương Chính không những thêm mấy phần kính sợ, mà còn có mấy phần sùng bái và cuồng nhiệt. Không có cách nào, là một người dân T nước, từ nhỏ đã được thấm nhuần văn hóa Phật giáo, tự nhiên cũng có hảo cảm với hòa thượng, bây giờ lại nhìn thấy những điều này, sớm đã kinh hãi như gặp thần tiên. Trong lúc Ba Tụng đang thầm gọi Phật sống, thì vị Phật sống này lại móc điện thoại ra, lập tức phá tan hình tượng tốt đẹp trong lòng hắn! Ba Tụng vô cùng oán hận nhìn Phương Chính... Phương Chính cũng không để ý tới hắn, mà là bấm số điện thoại Tỉnh Nghiên cho hắn, giọng của đối phương rất cung kính, hỏi rõ vị trí của Phương Chính xong, không lâu sau, một thanh niên mặc âu phục giày da liền chạy tới, vừa thấy Phương Chính liền cúi đầu khom lưng, sau đó đảo một vòng không thấy ai hành lễ, lúc này mới bỏ qua vẻ nhiệt tình, mang theo Phương Chính đi làm thủ tục nhập cảnh theo đúng trình tự. Trong lúc đứng chờ, Phương Chính hỏi tiểu Huân, ông của tiểu Huân và lão thái thái: "A Di Đà Phật, mấy vị thí chủ, các vị tiếp theo có sắp xếp gì?" Ông của tiểu Huân nói: "Chúng tôi tới đây có chút chuyện cần giải quyết, không cùng đại sư tham gia náo nhiệt. Ta thân già xương cốt này, luôn cảm thấy đã nhìn khắp cái thế giới này thật giả, hôm nay gặp đại sư mới biết, những năm này nhìn thấy, đều chẳng qua là ảo ảnh trong mơ. Đại sư, lần này ta thật sự được khai sáng, cáo từ." Ông của tiểu Huân nói xong, mang theo tiểu Huân quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng, rất có phong thái thoải mái và không bị trói buộc của các võ giả thời cổ đại. Tiểu Huân cũng như thế, sải bước chân dài, theo sát phía sau, dường như vị hòa thượng thần kỳ đột nhiên xuất hiện trong sinh mệnh của nàng cũng chẳng qua là một người qua đường, mái tóc đuôi ngựa tung bay phía sau, phảng phất đang nói với Phương Chính: Tạm biệt. Phương Chính chắp tay trước ngực với hai người, hô một tiếng phật hiệu, coi như tiễn đưa. Sau đó Phương Chính nhìn về phía lão thái thái, cười nói: "Thí chủ, còn ngài thì sao?" Lão thái thái cười ha hả nói: "Ta không sao, chỉ là đột nhiên gặp phải chuyện này, cảm thấy cuộc sống thú vị hơn rất nhiều, người cũng trẻ lại rất nhiều. Các ngươi cứ bận việc của các ngươi, ta có người đến đón." Phương Chính nói: "Thí chủ vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn, đợi đến khi đám cảnh sát kia kịp phản ứng, sẽ rất phiền phức." Lão thái thái cười ha hả, dường như không hề để tâm, tuy nhiên vẫn nhanh chóng cáo từ, nhưng trước khi đi có đưa cho Phương Chính một tấm danh thiếp, nói là sau này nếu rảnh thì thường xuyên liên lạc. Phương Chính nhìn tấm thẻ như hoa nhài làm trong tay, có chút kinh ngạc, cười nói: "Vị lão thí chủ này thật là người già nhưng tâm không già, lại dùng loại danh thiếp đặc biệt như vậy." Trên danh thiếp không có quá nhiều giới thiệu, chỉ có một cái tên đơn giản là Ngô hoa nhài, phía sau còn có một dãy số điện thoại. Chỉ thế thôi... Ba Tụng nhìn thoáng qua, rồi cười theo nói: "Người hiện đại, có già hay không không phải nhìn mặt, mà là nhìn tâm. Tâm không già, người không già." "Ngươi đối với phương diện này hiểu rõ rất rõ, bần tăng còn tưởng rằng ngươi từ trước đến giờ đều sống trong thù hận đấy chứ." Phương Chính cười nói. Ba Tụng thở dài nói: "Nếu không có gặp sư phụ ta, đích xác ta đã rơi vào trong thù hận không thể tự kìm chế. Nhiều năm như vậy, là sư phụ vừa dạy ta luyện nhu thuật, vừa dạy ta lĩnh ngộ nhân sinh... Đáng tiếc, ta trước sau vẫn không thể giống như lời sư phụ nói, buông bỏ những thứ nên buông bỏ." Phương Chính vẻ mặt thoải mái, nếu không có ai đó ở bên cạnh dẫn dắt, Phương Chính thật sự không tin Ba Tụng có thể chịu đựng nhiều năm như vậy mới ra tay. Có thể khiến một người gánh trên lưng món nợ máu như vậy im lặng nhiều năm như vậy, Phương Chính cũng có chút tò mò sư phụ của Ba Tụng là người như thế nào. Đúng lúc này, thanh niên kia quay lại, vui vẻ đưa Phương Chính lên một chiếc xe Trường Thành, thẳng đến khách sạn mà đi. "Trường Thành? Bạn của cậu không có nhiều tiền à." Ba Tụng thấp giọng nói. Phương Chính nhìn ra ngoài cửa sổ xe dòng xe xích lô, cười nói: "Xe mui trần kia không tệ." Ba Tụng lập tức lườm một cái, hắn phát hiện, nói chuyện với hòa thượng này, thường không ăn khớp, mạch não không đi chung một đường. Nhưng hắn cũng hiểu ra, Phương Chính đang nói với hắn, hắn không quan trọng là xe gì. Nhưng thanh niên kia lại không chịu, lập tức nói: "Nếu như đại sư cần, chỉ cần đại sư có thể cho chúng tôi cái logo của chiếc xe, tôi đều có thể làm ra. Ở đây, chúng tôi tuy không phải là địa đầu xà, nhưng cũng không thiếu tiền. Chẳng qua đại tiểu thư nói, đại sư có thể không thích hàng ngoại quốc, cho nên tôi cố ý làm chiếc xe này. Đây cũng coi như ủng hộ hàng nội địa mà..." Ba Tụng vốn định nói thanh niên kia khoác lác. Nhưng khi chiếc xe đi vào một trang viên xa hoa, hắn quyết định ngậm miệng! Diện tích của trang viên này bao lớn thì hắn không biết, nhưng chỉ riêng bức tường ở cổng thôi đã không thấy điểm kết thúc, vào trong trang viên, liền thấy biển hoa, bãi cỏ... Dường như trang viên này tự có cả sân golf! Ba Tụng không phải là loại người chưa từng thấy việc đời như Phương Chính, một trang viên lớn như vậy, lại còn ở trong thủ đô! Mặc dù nói YN không phát triển bằng Trung Quốc, nhưng đây cũng là thủ đô của người ta mà! Ở nơi người ta đất tấc vàng, mà có một khu đất rộng lớn thế này... Nghĩ tới chỗ dựa phía sau, Ba Tụng theo bản năng xoa trán, cảm thấy ngày càng không hiểu hòa thượng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận