Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 143: Đừng nghĩ quẩn a

Thế là, Ngộ Minh tiến lên phía trước nói: "Bạch Vân thiền sư, theo ta được biết, Phương Chính kia tâm cao khí ngạo. Lúc trước đám người viết thư pháp lên núi, hắn đều cho sập cửa vào mặt, mà còn đủ kiểu không nể nang, còn thả chó cắn người. Ngay trước đó không lâu, bần tăng còn nghe nói hắn căn bản không có ý định đến tham gia pháp hội nghênh xuân cầu phúc, cho rằng chúng ta đều là lũ giả hòa thượng lừa đảo." "Vị này là?" Bạch Vân thiền sư không hề tức giận, mà ôn hòa nhìn Ngộ Minh. Ngộ Minh lập tức hành lễ nói: "Bần tăng là đệ tử của Hồng Nham thiền sư tại Hồng Nham tự, Ngộ Minh, đã gặp Bạch Vân thiền sư." "Thì ra là cao đồ của Hồng Nham phương trượng, thất lễ." Bạch Vân thiền sư nói. Ngộ Minh định nói gì đó, thì mấy người bỗng nhiên đi đến, người dẫn đầu chính là Hồng Nham thiền sư. Tại Bạch Vân tự này, Bạch Vân thiền sư là trung tâm, đi đến đâu đều có người chú ý. Ngộ Minh đột nhiên xông lên, sao Hồng Nham thiền sư có thể không thấy? Sợ Ngộ Minh làm càn, cố ý đi tới, quả nhiên nghe được chút chuyện không hay. Hồng Nham thiền sư nhíu mày, nghiêm nghị hỏi: "Ngộ Minh, người xuất gia không được nói dối, chuyện này của ngươi là thật?" Ngộ Minh thấy Hồng Nham thiền sư tới, vừa tới liền tra hỏi mình, vẻ mặt không tin tưởng, lập tức trong lòng tủi thân, thầm nghĩ: "Ta theo ngươi nhiều năm như vậy, mà lại không tin ta đến vậy sao? Ta ở trong lòng ngươi rốt cuộc là gì? May mà ta hết lòng vì Hồng Nham tự, nghĩ đủ cách để tăng danh tiếng cho Hồng Nham tự. Quả nhiên người đã già, hồ đồ rồi..." Ngộ Minh giận dữ trong lòng, nói: "Tự nhiên là thật, bần tăng xuất gia hơn mười năm, lẽ nào bần tăng còn có thể nói dối sao?" "Nếu quả thật như vậy, vậy quả thật không nên đợi thêm nữa. Chỉ là, phàm việc gì đều nên xác nhận một chút thì tốt, chư vị, có ai có cách liên lạc với Phương Chính phương trượng không?" Bạch Vân thiền sư lớn tiếng hỏi. Nhưng mà, Phương Chính là ai? Dấu hỏi này trực tiếp treo trên trán mọi người. Về phần Nhất Chỉ chùa, thì lại càng chưa ai nghe thấy. Nhìn thấy cả đám người đều lắc đầu, Bạch Vân thiền sư cũng có chút khó xử, vậy là nên chờ hay không đây? Đúng lúc này, một vị hòa thượng da đen bên cạnh Bạch Vân thiền sư, nhỏ giọng nói: "Sư huynh trụ trì, thiệp mời chúng ta đã phát đi, thời gian cũng đã ghi rõ, nếu đến lúc hắn vẫn chưa tới, thì không thể trách chúng ta được. Mọi chuyện đều có nhân quả, hắn không đến, hoặc là có việc trì hoãn, đó cũng là nhân quả của hắn. Chúng ta không thể để cho mọi người đều ở đây chờ hắn được chứ?" Bạch Vân thiền sư khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì..." "Trời ơi! Có người đang vượt sông!" Bỗng có người đứng ở trên vách núi nhìn hương kinh hô. Tiếp theo liền nghe có người quát lớn: "Không! Mù kêu cái gì? Người xuất gia, Thái Sơn sụp trước mặt cũng không đổi sắc mặt... Vi sư đến xem, thật đúng là, một người vượt sông có gì mà ngạc nhiên? Ta Phật Tổ ơi! Thật sự có người vượt sông!" Mọi người nhìn nhau, tình huống thế nào vậy? Thế là càng nhiều người tiến đến trên vách núi nhìn hương nhìn xuống, rồi từng tiếng kinh hô vang lên! Nhất là những cư sĩ đến giúp đỡ trước, còn có mấy tiểu sa di mới vào phật môn, phật tâm chưa vững, tập tính xã hội còn chưa đổi, kết quả là một mớ... "Emma, tình huống này là thế nào?" "Ta Tào... Phương trượng mau tới xem Phật Tổ!" "Ta không phải đang mơ chứ, đánh thử một cái xem có đau không, quả nhiên không đau." "Ngươi đánh ta làm gì?" "Ách, hóa ra đánh nhầm, khó trách không đau..." Bạch Vân thiền sư, Hồng Nham thiền sư nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương, một người vượt sông thôi mà, đáng gì phải kinh ngạc đến vậy chứ? Thế là hai người cũng đi về phía vách núi nhìn hương. Nhưng có một người nhanh hơn, đó là Ngộ Minh! Ngộ Minh vừa nghe thấy có người vượt sông, trong lòng liền có dự cảm xấu, sải bước xông lên trên vách núi nhìn hương, nhìn xuống, mắt lập tức đờ ra, tròng mắt gần như lồi ra ngoài, vẻ mặt không thể tin được! Dưới núi, Đỗ lão rít điếu thuốc sợi, thong thả nhàn nhã nhìn về phía trước, thỉnh thoảng huấn Hoằng Tường vài câu, điều hòa không khí nhàm chán. Hoằng Tường chỉ có thể nghe, ậm ừ gật đầu chịu đựng. Đúng lúc này, Đỗ lão đột nhiên đứng dậy, nõ điếu tử cũng rơi mất, vẻ mặt không thể tin kêu lên: "Sao có thể? Cái này... cái này..." Hoằng Tường thuận theo ánh mắt Đỗ lão nhìn theo, cũng trợn tròn mắt, đi theo kêu lên: "Đây mà vẫn còn là người ư?" Thời gian lùi về mấy phút trước... Trên sông, các đò ngang, chủ thuyền đang bận rộn chèo, bỗng nghe thấy khách đi đò phát ra những tiếng kinh hô. "Hòa thượng kia muốn làm gì? Nghĩ quẩn rồi sao?" "Đúng vậy đó, không phải là muốn tự sát đấy chứ?" "Chẳng lẽ gặp phải khó khăn trắc trở gì trong cuộc đời, nghĩ quẩn rồi?" Chủ thuyền nghe vậy, ngẩng đầu nhìn, lập tức ngây người, gã lái đò áo đen chửi ngay: "Là cái gã tiểu hòa thượng Phương Chính? Tên này đúng là rắc rối, không cho hắn lên thuyền, liền muốn xuống nước?" "Thôi đi, mùa đông nước sông trắng xóa, lạnh buốt thấu xương, dân bơi mùa đông cũng chẳng muốn lặn xuống Giang Du mùa đông đâu. Ta dám đánh cuộc, nếu hắn dám xuống nước thật, bữa tối ta bao cả khách." Một người trên thuyền cười nói. Chủ thuyền ha ha cười nói: "Cũng đúng, nhưng nếu hắn mà dám xuống nước, đồng thời đi qua, ta cũng phục hắn, quay về ta sẽ chở hắn qua sông. Mà theo ta thấy thì, hơn phân nửa là muốn cho cá ăn, chuẩn bị áo cứu sinh, nếu không được, không thể thấy chết mà không cứu." "Đúng vậy, hòa thượng này mà xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng liên lụy. Coi như tích đức đi... Ai, đúng là như lời Đỗ lão nói, hòa thượng này thật phiền phức! Kẻ như vậy mà muốn lên Bạch Vân tự, hừ hừ..." "Thôi đừng lảm nhảm, ngươi cứ lải nhải như vậy, ta lại thấy hắn có thể muốn tự sát thật. Bạch Vân tự ở Hắc Sơn thị là chùa lớn nhất, hàng năm pháp hội nghênh xuân cầu phúc lại càng là hội lớn của Hắc Sơn thị, người trong phật môn, ai mà chẳng muốn tham gia? Nếu như có người cầm thiệp mời mà không tới, hậu quả kia... Ngươi tự suy nghĩ đi. Đoán chừng toàn bộ Hắc Sơn thị đều sẽ tẩy chay hắn, về sau đừng mong làm gì. Hậu quả này, tiểu hòa thượng kia chắc cũng nghĩ đến, mà nếu đã nghĩ quẩn rồi, tìm đường c·hết, chúng ta thật sự là không thoát liên can. Cho dù trên pháp luật không phải chịu trách nhiệm, thì trong lòng cũng không yên được." Chủ thuyền hết sức buồn bực nói. "Hắc ca, vậy làm thế nào? Hay là chúng ta qua đó, đưa hắn sang sông?" Người trên thuyền hỏi. "Cái rắm! Lời của Đỗ lão, các ngươi không nghe được sao? Không có Đỗ lão, ai cho chúng ta mua thuyền, làm ăn? Cứ để mắt đến hắn, nếu hắn thật muốn tự tìm đường c·hết, thì cứu người thôi. Chỉ cần không c·h·ết là được..." Chủ thuyền Hắc ca nói. Các thuyền viên lần lượt nghe lệnh, nghe nói tiểu hòa thượng có thể tự sát, nên muốn cứu người, hành khách cũng không vội thúc giục lái thuyền, mọi người bắt đầu bảo thuyền viên chú ý an toàn. Đồng thời cũng có người gọi vọng lên với Phương Chính. "Tiểu hòa thượng, đừng nghĩ quẩn a! Trên đời không có gì là không vượt qua được, nhẫn một chút là xong!" "Tiểu hòa thượng, cuộc sống như cưỡng hiếp, không chơi lại nó thì hưởng thụ đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận