Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 40: Rút thưởng!

Chương 40: Rút thưởng! Ngay lúc này, ầm ầm mấy tiếng nổ lớn vang lên, lại là mấy chiếc xe tải đâm vào nhau! Mảnh vụn sắt thép bay tứ tung, kính vỡ bắn tóe loảng xoảng, tất cả những âm thanh hỗn độn vang lên inh ỏi. Hầu Tử thấy cảnh tượng này, cùng Lư Tiểu Nhã nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh hãi và sợ hãi trong mắt nhau! Kinh sợ không phải vì vụ tai nạn giao thông, mà là do Phương Chính lúc trước! Lúc ấy, đối phương đã căn dặn bọn hắn phải giữ khoảng cách với bốn chiếc xe tải lớn, rõ ràng là đã dự báo được tất cả! Nếu không thì tuyệt đối sẽ không chỉ nói riêng với bọn họ những lời như vậy! Nghĩ đến nếu như bọn họ không nghe lời Phương Chính, hậu quả kia... Lư Tiểu Nhã thận trọng nói: "Hầu Tử, nếu như vừa rồi ngươi tiếp tục tăng tốc, sẽ thế nào?" Hầu Tử nuốt nước bọt nói: "Đừng nói nữa, nếu không phải lời của đại sư, ta khẳng định đã tăng tốc vượt qua, bỏ lại bọn mập mạp. Nhưng mà, nói như vậy, chắc chắn ta sẽ bị mấy chiếc xe kia kẹp vào giữa, sau đó... hai chúng ta sẽ thành bánh thịt." Nghĩ đến đây, Lư Tiểu Nhã cũng tái mặt. Hầu Tử lúc này chợt tỉnh táo lại, kêu lên: "Nhanh xuống xe, đừng ở trên xe nữa. Dừng xe trên đường cao tốc cũng nguy hiểm lắm, đi vào bên trong dải phân cách cho an toàn. Nhanh gọi điện thoại báo cảnh sát! Ta đi đặt biển cảnh báo, tránh cho xe phía sau đâm vào..." Lư Tiểu Nhã nghe theo xuống xe gọi báo cảnh sát, Hầu Tử cũng bắt đầu bận rộn. Mà giờ phút này, mập mạp, Nguyễn Dĩnh, Giang Đình cũng trợn tròn mắt, thấy là bốn chiếc xe tải lớn chở than, lại nghĩ đến tốc độ của Hầu Tử lúc trước, từng người như thấy ma mà liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: "Đại sư, thật là thần!" Mập mạp tự vả vào mặt mình một cái: "Ta thật ngốc, đại sư thần như vậy, chùa miếu chắc chắn càng linh! Đáng lẽ mình nên cầu nguyện, ít nhất cũng phải dâng một nén hương, bỏ chút tiền nhang khói chứ, ai..." "Hắt xì!" Phương Chính hắt hơi một cái, thầm nói: "Ai nhắc đến ta vậy?" "Đinh! Chúc mừng ngươi, lại cứu được hai m·ạ·n·g người. Hiện tại, ngươi có hai lần cơ hội rút thưởng, có muốn bắt đầu rút thưởng không?" "Rút! Không rút thì ngu sao mà không rút, để dành lại cũng có đẻ ra được đâu." Phương Chính lập tức nói. "Đinh! Chúc mừng ngươi nhận được một chiếc áo tăng màu xanh nhạt." Hệ thống thông báo. "Áo tăng? Ông phật tổ của ta ơi, hệ thống ngươi có phải cảm thấy cái áo tăng của ta quá nát rồi không, mở cho ta ăn mặn à?" Phương Chính cười nói, hắn không thể xuống núi, việc thay quần áo chắc chắn là vấn đề. Cho dù có tiền cũng không mua được quần áo khác, mà trong chùa chỉ có quần áo cũ rách, may vá ba năm lại ba năm, nói thật, hắn thật chướng mắt. Dù sao cũng là người trẻ tuổi, cũng muốn mình đẹp hơn một chút. Bất quá so với quần áo, Phương Chính càng hy vọng nhận được một vài năng lực ngưu b·ứ·c, ví dụ như thiên nhãn, hay năng lực thần kỳ có thể giao tiếp với động vật, những năng lực này vượt qua phàm trần, có vẻ ngưu b·ứ·c hơn một chút. Vì vậy, trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng. Tiếng nói vừa dứt, một chiếc áo tăng rơi vào tay hắn. Đây là một chiếc áo tăng màu trắng, không biết được làm bằng vật liệu gì, không dày không mỏng, nhưng sờ vào thì thấy rất mềm mại, có xúc cảm. Áo còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, hương không đậm, thậm chí không để ý sẽ bỏ qua mùi này. Nhưng nếu cẩn thận cảm nhận thì lại thấy rất đặc biệt. Mùi đó có chút vị dầu thắp, lại có chút mùi sách, còn có chút mùi nắng. Nói chung, rất dễ chịu. Tuy nhiên Phương Chính vẫn rất tò mò, hắn từng nghe Nhất Chỉ hòa thượng nói, áo tăng có màu sắc riêng, có các đường cắt may riêng, không phải mặc tùy tiện! Hắn đã nghe nói về áo tăng màu nâu, màu đỏ, màu đỏ sẫm, màu vàng, màu xám, chứ chưa từng thấy cái áo màu trắng này! Mà áo tăng chẳng phải là nên tránh màu thuần sắc sao? Phương Chính băn khoăn hỏi: "Hệ thống, ngươi chắc chắn là ngươi không lấy nhầm áo đấy chứ? Ngươi xem cái áo tăng này xem, rõ ràng không đúng! Theo ta được biết, áo tăng có ba loại, một là loại dùng năm mảnh vải ghép lại thành tiểu y, thường gọi là năm áo, là để mặc lúc quét dọn lao động; một loại là bảy mảnh vải ghép lại thành áo trong, thường gọi là bảy áo, để mặc hàng ngày; một loại là dùng chín mảnh thậm chí hai mươi lăm mảnh vải ghép lại thành áo choàng, thường gọi là tổ áo, là lễ phục, mặc khi đi ra ngoài hoặc gặp bề trên. Ba loại áo này gọi chung là ca sa, đương nhiên, khoác thêm áo đỏ bên ngoài cũng được gọi là ca sa. Thế nhưng cái áo tăng của ngươi lại kỳ quái, không phải tiểu y, cũng không phải bảy áo, càng không phải áo choàng, mà ở giữa khoảng bảy áo và áo choàng. Hơn nữa màu sắc này cũng không đúng! Ta nhớ không lầm, ca sa hẳn là một tên gọi về màu sắc, là bởi vì phật chế tăng nhân phải mặc áo nhuộm, tránh dùng các màu thanh, vàng, đỏ, trắng, đen mà dùng một màu tạp sắc tức là màu ca sa. Bản dịch cũ của nước ta gọi màu ca sa là màu đỏ, điển tịch Phật giáo Nam Phương thì lại nói là màu cam, có thể là màu hỗn hợp giữa đỏ và vàng. Theo ghi chép, Phật giáo ở Ấn Độ sau khi chia thành các bộ p·h·á·i thì màu áo của các bộ cũng khác nhau, có màu đỏ, có màu vàng, có màu xanh đen mộc lan. Tuy nhiên lão già nhà ta nói rằng, đấy toàn là nói bậy, áo của các bộ p·h·á·i ở Ấn Độ thế kỷ thứ sáu đều màu đỏ cả, cái gọi là xanh đen mộc lan chỉ là một chút khác biệt nhỏ thôi. Còn tăng phục của Miến Điện, Sri Lanka, Thái Lan, Campuchia, Lào, Ấn Độ, Nepal đều có màu vàng, chỉ là sắc độ khác nhau. Còn ca sa, tổ áo của các tăng nhân người Hán ở nước ta là màu đỏ, năm áo bảy áo thông thường thì màu vàng. Tăng nhân thuộc mật tông ca sa và áo khoác màu vàng, áo trong thường ngày thì gần màu đỏ. Vì khí hậu ở phương Bắc lạnh giá, ba áo không đủ, nên tăng nhân ở đây thường mặc thêm một loại thường phục bên trong áo ca sa, loại thường phục này là y phục của người tục xưa kia có sửa đổi chút ít. Màu của thường phục thì thời nhà Minh hoàng đế từng quy định, thiền tăng thường phục màu trà, giảng kinh tăng màu lam, luật tông tăng màu đen. Đời nhà Thanh về sau không có chính phủ quy định, nhưng luật tông sau khi nguyệt luật sư trùng hưng vào đầu nhà Thanh thì thường phục của tăng nhân bình thường đều màu vàng. Phật tử Miến Điện rất kị mặc đồ đen, bởi vì ở Miến Điện thời xưa từng có một loại tà giáo tăng nhân mặc đồ đen làm nhiều việc phi p·h·áp, sau này bị c·ấ·m nghiêm ngặt. Đạo đồ của Mật tông cũng kị mặc trang phục màu đen. Mặt khác, ngươi cho ta màu nào không được, cứ nhất định phải cho ta màu trắng, lại còn thuần sắc nữa chứ! Lão già nhà ta nói rồi, Phật giáo có quy định đối với áo tăng, một là màu sắc không được dùng màu thuần hoặc các màu khác. Hai là trên bộ quần áo mới nào cũng phải đốt một điểm màu khác, để làm hỏng đi sự chỉnh tề của màu sắc mà tránh ham mặc, việc này được gọi là 'x·ấ·u sắc' hoặc 'điểm chỉ toàn'. Ta đã nhớ hết tất cả các kiến thức liên quan, nhưng không thấy có ai dùng màu trắng làm áo tăng cả!" Nếu nói Phương Chính học không giỏi thì hắn nhận, nhưng bàn về những quy củ trong Phật giáo thì hắn lại hiểu rõ rất nhiều. Bởi vì Nhất Chỉ thiền sư là người cực kỳ giữ quy tắc, từ nhỏ Phương Chính đã bị Nhất Chỉ thiền sư lải nhải về đủ loại quy củ, cho dù là đầu heo thì cũng có thể đọc ngược như nước chảy. Về việc tại sao Nhất Chỉ thiền sư là chủ trì của một ngôi miếu nhỏ lại biết nhiều như vậy, dù Phương Chính rất tò mò, nhưng Nhất Chỉ thiền sư chưa bao giờ trả lời, Phương Chính cũng đành bỏ cuộc. Bây giờ nghĩ lại thì càng thấy kỳ lạ, những kiến thức này không phải là một ông lão hòa thượng ở một thôn làng hẻo lánh có thể biết hết được. Bởi vì Phương Chính phát hiện, rất nhiều miếu nhỏ khác đều không quá coi trọng các quy tắc, mà chỉ buông thả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận