Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 235: Trúng cái gói quà lớn

Chương 235: Trúng gói quà lớn Nhìn đến đây, Chu Lâm không nhịn được phải thốt lên: "Lý Tuyết Anh đúng là quá đỉnh, một cái ống kính ngắn như vậy cũng có thể làm người ta bừng bừng. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến đại sư? Hơn nữa, trang bìa không dùng Lý Tuyết Anh mà lại dùng đại sư, là ý gì đây?"
Vừa dứt lời, Phương Chính xuất hiện, một thân tăng y cũ kỹ, cùng màu sắc chủ đạo của đất trời đều là màu tối, một tăng nhân trắng trẻo như thế xuất hiện, theo lý thuyết sẽ rất đột ngột mới phải, thế nhưng ánh mắt đặc tả của hòa thượng này trong nháy mắt khiến những người đang muốn chửi đổng phải nuốt lời lại, trong thoáng chốc đó, ánh mắt thương thiên hạ, bi thống mang theo sự khó hiểu, phẫn nộ đối với chiến tranh, đủ loại cảm xúc phức tạp truyền tải hết ra.
Cùng lúc đó BGM đổi, giọng một nữ nhân vang lên, không có lời bài hát, chỉ có tiếng nỉ non nho nhỏ, giọng trầm thấp ẩn chứa một chút phật tính, còn có sự gian nan và bất đắc dĩ của chiến tranh.
Chu Lâm chỉ thấy mình nổi hết da gà, hốc mắt nóng lên, trong lòng hơi đau, nàng cũng không biết vì cái gì mình lại cảm động, chỉ là thấy khó chịu… Hình ảnh của Phương Chính không nhiều, nhưng khi Phương Chính chỉnh lại ngay ngắn vạt áo, sửa sang y quan, đứng lên, chiếc áo cà sa cũ rớt xuống đất, lộ ra chiếc áo tăng bào trắng muốt trong nháy mắt, kết hợp hiệu ứng đặc biệt, chiếc áo tăng bào trắng càng thêm nổi bật! Sắc trời như trút xuống, càng lộ vẻ thần thánh, chắp tay trước ngực, có chút ngước nhìn bầu trời, tiếng thét im lặng kia, tất cả mọi người đều hiểu, dường như cũng nghe được.
Ngay lúc này, hình ảnh kết thúc.
"Mẹ kiếp! Quả nhiên là đánh tráo, đây là bản nhá? Đây rõ ràng là bản quảng cáo mà?" Chu Lâm chợt bừng tỉnh, lau nước mắt nơi khóe mắt, mắng lớn.
Cùng lúc đó, phía dưới video này xuất hiện rất nhiều bình luận, hầu như đều là những lời chửi bới.
"Vu Quảng Trạch đúng là giở trò hề, quả nhiên là treo đầu dê bán thịt chó, nói là bản nháp đâu? Rõ ràng đây là video có chủ đích mà! Mặc dù, rất hay..."
"Ta muốn chửi má nó, nhưng mà nể mặt Nữ thần Lý Tuyết Anh, thôi bỏ qua."
"Vị hòa thượng kia là ai? Đẹp trai quá, ánh mắt u buồn đó, ta bị hút hồn mất rồi, xin info."
"Đúng vậy đó, hòa thượng đẹp trai quá, cái khoảnh khắc áo tăng bào trắng hiện ra, đẹp trai muốn nổ tung! "
"Mấy người đàn bà nông cạn các ngươi, chẳng lẽ không thấy được diễn xuất của hòa thượng này à? Ánh mắt kia, chậc chậc… Ta thì không nói gì nhưng đã khóc, còn không biết tại sao lại khóc, thật khó hiểu.”
"Nước mắt của ta cạn rồi, ta không có khóc nhưng vẫn phải thừa nhận, hòa thượng này sắp nổi rồi, ta bắt đầu mong chờ « Khuynh Thành ».”
"Ngồi hóng chiếu."
"Cầu info của hòa thượng, cầu danh tính... Sau này hắn chính là nam thần của ta!"
Quả nhiên, những lời lên án chỉ là vài câu, còn lại là vô số các chị em xin info. Tuy vậy, phần lớn vẫn là khen ngợi Lý Tuyết Anh, bất kể Phương Chính mạnh mẽ đến thế nào, fan của Lý Tuyết Anh mới là chủ lực. Chỉ có điều, Phương Chính đã mượn cơ hội này, ló mặt một lần, mọi người cũng coi như là đã nhớ tới hắn, những người hỏi thăm càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc đó, trong khuôn viên trường đại học, Triệu Đại Đồng và mấy người cũng đang tụ tập xem đoạn phim ngắn kia.
Triệu Đại Đồng cười hì hì nói: "Không ngờ đại sư nhà ta lên hình lại đỉnh như vậy."
"Trước kia đã thấy đại sư rất đẹp trai, nhất là cái cảm giác ấm áp như ánh mặt trời, ở bên cạnh hắn cũng thấy đặc biệt an tâm, đặc biệt ấm áp. Không ngờ hắn cũng có mặt trách trời thương dân này, chậc chậc..." Mã Quyên cảm thán nói.
Nhìn Phương Chính ở trong phim, Phương Vân Tĩnh mỉm cười, cái dáng vẻ này của Phương Chính nàng đã thấy qua, nàng càng xác định, trong mộng chính là Phương Chính! Còn hắn đã làm được điều đó như thế nào, Phương Vân Tĩnh không muốn hỏi, cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, nhưng ân tình này nàng đã nhớ kỹ. Không phải là do nàng tốt, mà là Phương Chính đã cứu nàng trở về!
"Nhiều người hỏi đại sư tên gì vậy, hay là ta trả lời một cái?" Hồ Hàn hỏi.
"Trả lời cái đầu ngươi, đại sư là cái kiểu người muốn nổi tiếng à? Muốn nổi tiếng, với tài cán của đại sư thì đã sớm nổi rồi." Triệu Đại Đồng dứt khoát cự tuyệt nói.
Nếu như Phương Chính ở đây, nghe được Triệu Đại Đồng nói như vậy, có lẽ sẽ tát chết hắn ngay tại chỗ. Mà những người đang gật đầu kia, nhất định cũng sẽ cùng nhau tát hắn chết…
Huyện Tùng Vũ, không ít người đã xem qua video này, ai nấy cũng lấy làm lạ, sao vị hòa thượng này trông quen mắt thế?
Còn những thành viên trong hiệp hội thư pháp kia thì vừa xoa trán vừa cười ha hả: "Đúng là pháp sư Phương Chính! Không ngờ thư pháp của hắn giỏi, diễn kịch cũng giỏi như vậy, ha ha… May mà hắn ẩn cư, bằng không không biết lại có bao nhiêu người ghen tỵ."
Những người biết Phương Chính ngoài đời đều đang bàn tán, nhưng lại không ai trả lời những câu hỏi kia, theo bọn họ nghĩ, một thần nhân như Phương Chính, hẳn là không muốn nổi tiếng, không muốn bị làm phiền mới đúng, nếu không thì đã sớm nổi tiếng rồi.
Nhưng dù sao Phương Chính cũng xuất hiện mấy lần, nên vẫn có người tốt tìm kiếm quá khứ của Phương Chính, sau đó tìm được pháp hiệu, cuối cùng công khai lên.
Một viên đá ném xuống gây ra ngàn đợt sóng, mục tin tức vốn đã thảo luận sôi nổi lại càng náo nhiệt.
"Ta đi, thật sự là hòa thượng à!"
"Ta còn tưởng là diễn viên, không ngờ là hòa thượng thật."
"Đây xem như là diễn xuất đúng bản chất đấy à? Dù thế nào, diễn rất tốt."
Lời tán thưởng thì nhiều, mà mắng người cũng không ít.
"Xem cái video Nhất Vĩ Độ Giang của hắn lúc trước là biết, cái tên này căn bản không phải là hòa thượng thật, cứ cách một thời gian lại lừa gạt một chút, vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn."
"Hoàn toàn chính xác, hòa thượng nhà ai lại thích nhảy nhót như hắn."
Sau đó những người ủng hộ Phương Chính và phản đối Phương Chính bắt đầu đại chiến…
Còn giờ khắc này, Phương Chính thì đang ngồi xổm trong chùa, đắc ý xem những tin tức liên quan đến mình, xem mọi người tranh luận không ngừng về chuyện của hắn, kể cả những lời mắng chửi. Phương Chính chỉ thấy đám người này thật thú vị, cũng không cảm thấy những lời họ nói có gì cả. Thân ngay không sợ bóng nghiêng, người khác có mắng vài câu, hắn không thèm nhìn, tự nhiên chẳng ảnh hưởng đến hắn, sợ cái gì? Chẳng qua là cảm thấy, tất cả những điều này rất thú vị, không ngờ một ngày nào đó hắn cũng trở thành nhân vật chính của tin tức.
Ngay lúc này, giọng của hệ thống vang lên.
"Đinh! Chúc mừng ngươi, Nhất Chỉ tự đạt thành thành tựu có chút danh tiếng, ngươi muốn hai phần thưởng nhập chung hay là tách ra nhận?" Hệ thống nói.
Phương Chính ngẩn người, sau đó cười nói: "Còn đang đợi ngươi câu nói này đó, nếu không thì bần tăng đã sớm nhận rồi. Đương nhiên là nhập chung nhận rồi! Cứu được ba người, hoàn thành nhiệm vụ, công đức lớn như vậy, nếu ngươi không cho ta rút được đồ tốt, hừ hừ…" Phương Chính nghĩ ngợi, còn không biết có thứ gì có thể uy hiếp hệ thống này.
Hệ thống không để ý Phương Chính, nói thẳng: "Đinh! Chúc mừng ngươi, nhận được Cửu Tự Chân Ngôn chữ Giả Chân Ngôn! Cùng với thủ ấn Phật môn, Nội Sư Tử Ấn, tặng kèm: chú quyết Nội Sư Tử Ấn: Chú Kim Cương Tát Đỏa Kiên Cố Pháp Thân. Có tiếp nhận hay không?"
"Gói quà lớn à!" Phương Chính vừa nghe xong lập tức cười toe toét, từ dưới đất nhảy dựng lên, múa tay kêu lên. Đồng thời, hắn cũng thấy rõ, quả nhiên tích lũy công đức càng cao, tỉ lệ rút thưởng ra được đồ tốt càng lớn. Lần này đúng là kiếm lời lớn!
Có lẽ có người cảm thấy gói quà lớn thế này cũng chỉ đến thế, nhưng Phương Chính rất rõ ràng, đây là một gói quà lớn nguyên bộ! Cũng giống như việc, nếu rút thưởng riêng, rút ra được khẩu súng máy, nhưng ngươi không có đạn thì có làm được gì? Mà gói quà lớn chính là súng máy kèm đạn, tặng thêm sổ tay hướng dẫn sử dụng súng máy. Hiệu quả ngay lập tức sẽ tăng lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận