Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1256: Đại đoàn kết

Chương 1256: Đại đoàn kết Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "Nếu biết sai, khi biết nên ăn năn như thế nào. Nếu không thật sự vào Địa Ngục, những gì ngươi đã trải qua sẽ còn tái diễn."
Lời này của Phương Chính lại đánh vào chỗ gần, hắn nói nếu thật sự vào Địa Ngục, lời này nghe vào tai hệ thống, đó chính là giả thiết, giả thiết không tính là nói dối. Nhưng nghe vào tai Nã Sai, đó chính là đe dọa!
Vừa nghe đến sẽ còn tái diễn, Nã Sai sợ đến tè cả ra quần, dập đầu như giã tỏi, nước mắt nước mũi tèm lem la hét: "Đại sư, con thật biết sai rồi, con về sau nhất định hối cải làm người tốt, nhớ kỹ làm việc thiện. Con nguyện ý quyên toàn bộ tài sản, con nguyện ý gánh chịu bất cứ hình phạt nào của pháp luật!"
Cường nhân nghe được tiếng "choang" kinh khủng kia, sau đó lại là một mùi hôi thối xộc đến, vội vàng bịt mũi, tránh xa ra.
Đồng thời, cường nhân cũng có chút tò mò hỏi: "Đại sư, hắn rốt cuộc gặp phải chuyện gì vậy?"
Phương Chính nói: "Thí chủ, cũng muốn đi thử xem?"
Cường nhân vội vàng lắc đầu, đùa à, Nã Sai là ai? Không tính là kiêu hùng thì cũng là một kẻ hung ác, nếu không tuyệt đối không thể nào đặt chân ở Tam Giác Vàng được. Người như vậy còn bị dọa thành cái dạng này, cường nhân dù có chết cũng không dám đi thử.
Phương Chính cũng mặc kệ hắn, nói với Nã Sai: "Đã như vậy, vậy đội của ngươi hãy sáp nhập vào đội của cường nhân đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Nã Sai vội la lên: "Không có ý kiến, ai dám có ý kiến, ta giết hắn!"
Nói đến đây, Nã Sai lại trở nên vô cùng hung hãn, thậm chí ánh mắt điên cuồng kia, giống như một con ác ma trở về từ Địa Ngục! Nhìn đến cường nhân cũng phải run sợ trong lòng, cô gái kia càng sợ hãi núp qua một bên không dám hé răng.
Bọn họ nào biết được, Nã Sai đã trải qua mấy tầng Địa Ngục bị giày vò cả ngàn vạn năm, đã thấy vô số kiểu chết và tra tấn ly kỳ, lúc đi ra còn không uống canh Mạnh Bà để mất ký ức, mà là giữ nguyên vẹn ký ức kinh khủng đó trở về.
Loại đại khủng bố đó dung hợp vào sâu trong linh hồn hắn, khi phát điên lên, căn bản không phải người bình thường có thể chịu được.
Phương Chính nhìn đến đây, lông mày cũng hơi nhíu lại, nhưng Phương Chính không lo lắng, bởi vì hắn biết rõ, nỗi kinh khủng này của Nã Sai chỉ là nỗi kinh khủng trong lòng chiếu rọi ra, nên nhìn mới dọa người. Nhưng bây giờ mà bảo hắn đi làm ác, e là chính hắn sẽ sợ trước.
Phương Chính hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt, đã vậy, ngươi hãy nghe theo cường nhân điều động, còn bây giờ, coi như không có chuyện gì xảy ra, cứ an tâm ngủ một giấc chờ đợi triệu hoán."
Nã Sai nghe xong bốn chữ an tâm ngủ một giấc, như trúng số độc đắc, mấy ngàn năm không chợp mắt, khắp nơi đều là máu và tử vong, điều hắn khao khát nhất bây giờ chính là ngủ một giấc thật ngon!
Sau khi đưa Phương Chính bọn người đi, cô gái rụt rè hỏi: "Nã Sai tướng quân, ngài muốn ăn gì không ạ?"
Nã Sai vừa nghe đến chữ "ăn", "oẹ" một tiếng liền bắt đầu nôn thốc nôn tháo... Vội vàng xua tay nói: "Đi tìm tên trọc lấy tiền, sau đó về nhà đi, sau này đừng tới nữa. Nói cho bọn họ, về sau chúng ta phần thuế này cũng không cần đóng nữa, cứ an tâm sinh sống đi."
Cô gái ngơ ngác, không ngờ chỉ trong vài phút, Nã Sai vậy mà thay đổi lớn đến như vậy, nghi hoặc nhìn Nã Sai. Nhưng lại nghĩ đến Phương Chính, cô gái gật đầu nói: "Vâng, Nã Sai tướng quân."
Cô gái cũng đi...
Đêm đó, Phương Chính lôi kéo cường nhân một đường phi nhanh, lần lượt đến gõ cửa các tướng quân, mới đầu Phương Chính còn chào hỏi đối phương, niệm một câu A Di Đà Phật.
Nhưng về sau Phương Chính mới biết được, cái khái niệm mười chín vạn ki-lô-mét vuông toàn núi là như thế nào. Một đường phi nhanh tới lui, dù là hắn cũng thấy mệt mỏi.
Còn cường nhân? Vừa mới đầu còn la hét bảo mình tự đi, nhưng sau khi bị ăn mấy lần hòa thượng xám xịt, thì hai mắt nhắm lại mặc cho Phương Chính xách đi như điên, hắn toàn bộ hành trình chỉ phụ trách chỉ đường. Dù vậy, kiểu hòa thượng lái xe cáp treo hoàn toàn không dây an toàn, càng không có giảm xóc này, cũng khiến hắn phải nôn ọe rất nhiều lần.
Khi hai người đến được phía sau, căn bản không còn tâm tình hay sức lực đâu để mà chào hỏi đối phương, hoàn toàn là...
"Rầm!"
Cánh cổng bị đẩy ra?
"Ai?" Một tiếng kinh hô.
Cạch cạch cạch... Tiếng xích sắt vang lên, cánh cổng mở ra...
Vài phút sau, lại cạch cạch cạch, cánh cổng mở ra.
Sau đó lại là một tràng kêu trời trách đất xin tha thứ...
Sau đó cường nhân liền vẻ mặt mờ mịt bị Phương Chính xách đi ra ngoài.
Khi trời hừng đông, các tướng quân từ trên xuống dưới ở Tam Giác Vàng, hoặc những đầu mục vũ trang lớn nhỏ, cơ hồ đều đã bị Phương Chính đến thăm hỏi vài lần.
Mà vốn dĩ là nơi vô chủ ở Tam Giác Vàng, cũng đã âm thầm có chủ nhân mới mà cả thế giới không hề hay biết!
Chuyện đầu tiên của cường nhân sau khi trở về nhà, đó chính là nhanh chóng báo cáo tình hình cho chính phủ Trung Quốc.
Bên phía chính phủ Trung Quốc cũng đang gặp phải phiền phức...
Tại một bàn đàm phán nào đó.
"Xin lỗi, Tam Giác Vàng là vấn đề lịch sử để lại, không thể lập tức giải quyết được. Cảm ơn sự quan tâm của quý quốc, chúng tôi sẽ mật thiết chú ý đến mọi động thái của Tam Giác Vàng. Nếu có cơ hội, nước chúng tôi sẽ dốc toàn lực tiêu diệt chúng!" Đại diện chính phủ T quốc nói.
"Nước chúng tôi cũng có ý kiến này." Đại diện chính phủ MD quốc nói.
"Chúng tôi cũng thế." Chính phủ LW cũng nói như vậy...
Nhà ngoại giao Trung Quốc đang định nói gì đó, bỗng nhiên có người đưa tới một tập tài liệu, sau khi xem xong, ánh mắt không có chút dao động nào, nói: "Đã như vậy, nước chúng tôi tôn trọng ý kiến của các quốc gia, đồng thời, nước chúng tôi hy vọng, sau này chúng ta trên con đường đánh vào tội phạm ma túy, có thể hợp tác thân mật hơn."
Ba vị đại biểu đồng thời mỉm cười tỏ ý đồng ý, sau đó bắt đầu nói chuyện về những việc khác.
Nhưng bên ngoài Tam Giác Vàng, quân đội của ba nước lại âm thầm tiến vào Tam Giác Vàng.
Cường nhân ngay lập tức nhận được tin tức, bóp nát điếu thuốc trong tay, cười nói: "Bọn gia hỏa này, vừa nghe chúng ta muốn nội chiến thì cho rằng có cơ hội. Ba nước liên minh, xem ra là tự tin tràn đầy a! Thảo nào lại từ chối sự giúp đỡ của Trung Quốc... Nhưng, chỉ bằng bọn chúng, cũng muốn ăn chúng ta sao? Đúng là người si nói mộng!"
Nghe nói vậy, Phương Chính vẫn không nhúc nhích.
Cường nhân buồn bực, hỏi: "Đại sư, chúng ta sắp đánh trận, sắp chết người, ngài không quan tâm à?"
Phương Chính cười nói: "Thí chủ trong mắt còn không có chút sát khí nào, nói gì đánh trận?"
Cường nhân lập tức cười: "Quả nhiên không giấu được ngươi... Nhưng đầu hàng là không thể nào, Tam Giác Vàng so với bất kỳ một quốc gia nào trong ba nước, thật ra cũng không khác gì một quốc gia độc lập khác.
Chúng ta đánh thắng, vậy là chết trên chiến trường. Chúng ta đánh thua, đối mặt sẽ là bị ba nhà chia cắt, chiến tranh tất nhiên sẽ thiêu đốt đến mọi ngóc ngách của Tam Giác Vàng, hết thảy mọi người, mặc kệ tốt xấu, đều sẽ bị chiến hỏa nuốt chửng.
Chiến tranh, xưa nay không phải là một nơi để giảng đạo lý, ở đây, chỉ có giết chóc."
Phương Chính nói: "Đây cũng là nguyên nhân bần tăng bảo ngươi thu mà không đánh, không ai có thể thật sự chi phối toàn bộ cục diện chiến tranh. Trong mười vạn người tốt cũng sẽ có một kẻ xấu, chỉ cần một người làm ác, đã đủ làm xấu cả một nồi nước. Ngươi định làm thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận