Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 395: Đánh

Bên trên Trí Vân càng mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn Phương Chính, mắt nhỏ híp lại thành một đường nhỏ, thỉnh thoảng len lén liếc Âu Dương Phong Hoa. Trí Vân thật không phục, một tiểu hòa thượng chùa chiền nhỏ bé, dựa vào cái gì mà cua được cô nàng xinh đẹp như vậy? Còn dám đến khích thích hắn? Không giáo huấn đối phương một chút, hắn không phải là Trí Vân!
Về phần Trí Năng, đương nhiên là muốn ra mặt cho đệ đệ, chỉ là Trí Năng so với Trí Vân thông minh hơn nhiều, không thăm dò nội tình của đối phương trước thì sẽ không tùy tiện đắc tội đâu. Vì vậy mới có chuyện trước đó mặt tươi cười đón chào, hỏi han thân thế. Sau khi xác định Phương Chính xuất thân từ một ngôi chùa nhỏ, hai huynh đệ càng không xem Phương Chính ra gì.
Mặc dù trên lý thuyết, trụ trì chùa lớn hay chùa nhỏ đều cùng cấp bậc, nhưng trong mắt bọn họ, chùa lớn vẫn là chùa lớn, chùa nhỏ chỉ là chùa nhỏ, có một khoảng cách không thể vượt qua! Thử hỏi, tổng thống của một nước lớn có thể đối đãi bình đẳng với tổng thống của một nước nhỏ hay không? Chắc chắn là không thể!
Hơn nữa, hai người cũng không phải lần đầu bắt nạt tăng nhân ở chùa nhỏ bên ngoài, tăng nhân ở các chùa nhỏ bình thường khi nghe được bối cảnh của bọn họ đều chỉ biết nén giận, không dám gây chuyện. Cho nên, sau khi xác định thân phận của Phương Chính xong, hai người đã hoàn toàn không còn sợ hãi gì. Muốn gây sự sao? Anh em bọn họ sợ ai chứ?
Âu Dương Phong Hoa nghe xong liền sốt ruột, vừa muốn mở miệng thì nghe Phương Chính thản nhiên cười nói: "Bần tăng đến từ một ngôi chùa nhỏ nơi sơn dã, kiến thức còn kém cỏi, kinh Phật cũng đọc chưa nhiều, rất nhiều thứ không hiểu, xem như thỉnh giáo."
"Thỉnh giáo thì là thỉnh giáo, còn xem như... thật không thành tâm." Trí Vân âm dương quái khí nói.
Trí Năng thì cười nói: "Sư đệ, đừng như vậy, người ta có lòng thỉnh giáo, bần tăng tự nhiên sẽ hảo hảo trả lời." Hai chữ "thỉnh giáo" lại được nhấn mạnh hơn.
Người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, mỗi người một ý bàn tán ồn ào.
"Hai gã hòa thượng mập này có hơi quá đáng rồi đấy."
"Hoàn toàn chính xác là quá đáng, rõ ràng là đang bắt nạt người ta."
"Bất quá vị tiểu hòa thượng này cũng thật là nhẫn nhục, bị khi dễ lại còn thỉnh giáo, thật quá đáng..."
"Đúng vậy, nếu là ta, lập tức đã mắng lại rồi. Cũng đâu phải một cái chùa, ai sợ ai chứ."
"Xuất thân từ chùa nhỏ, đều là thế cả thôi."
"Tiểu hòa thượng này còn dẫn theo phụ nữ mở phòng, không phải là hòa thượng giả chứ?"
"Ta cũng nghe nói rồi, năm nào cũng có không ít hòa thượng giả đến pháp hội Hà Quang Tự để tham gia náo nhiệt, có kẻ thậm chí không vào được Hà Quang Tự, liền lảng vảng bên ngoài, đi lừa gạt. Ăn uống không tốn tiền thì thôi, có khi còn lừa cả sắc."
"Hòa thượng này không phải là dạng lừa đảo đó chứ?"
Người bên ngoài nghị luận cái gì cũng có, mấy người Phương Chính đều nghe rõ mồn một, nhưng Phương Chính chẳng hề để ý. Nếu như là nhắm vào hắn, hắn đương nhiên sẽ tức giận, nhưng đều chỉ là suy đoán bừa bãi, hắn chẳng thèm bận tâm. Ngược lại Âu Dương Phong Hoa nghe xong đỏ bừng cả mặt tức giận đến muốn hét lên vài tiếng, muốn đuổi hết đám người đoán mò này đi cho rồi.
Trí Năng và Trí Vân thì trong lòng âm thầm đắc ý, người khác nói như vậy, ngược lại có lợi cho bọn họ, bọn hắn cũng đã nghĩ kỹ, lát nữa sẽ đổ nước bẩn thế nào. Dám đối chọi với huynh đệ bọn họ? Mặc kệ ngươi là hòa thượng thật hay hòa thượng giả, hôm nay để các ngươi mất hết cả mặt mũi!
Thế là Trí Năng tiếp tục nói: "Chùa lớn ấy à, tự nhiên là phải tọa lạc trên những danh sơn thắng địa, chiếm diện tích cực lớn, có cao tăng đạo hạnh tọa trấn, lại có mấy trăm tăng nhân vây quanh, mỗi ngày khói hương hàng trăm, hàng nghìn nén. Chùa nhỏ, chỉ bằng bàn tay, một người một Phật mà thôi."
Trí Năng vừa nói xong, Trí Vân liền phụ họa ngay: "Sư huynh nói hay lắm!"
Phương Chính lại mặt như thằng ngốc nhìn Trí Năng và Trí Vân, sau đó gọi Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi: "Âu Dương thí chủ, đồ đệ, đi thôi."
"Ấy, sao ngươi lại đi rồi? Ngươi là hòa thượng, thỉnh giáo xong, cũng không biết cảm ơn một tiếng à?" Trí Vân thấy Phương Chính định bỏ đi ngay, liền không cam tâm, lớn tiếng gọi.
Phương Chính lại lắc đầu, không nói gì.
Trí Vân còn muốn nói nữa, Hồng Hài Nhi hừ một tiếng nói: "Đồ mập, mấy người đúng là những kẻ mập mạp chẳng hiểu gì về Phật pháp, còn có gì đáng nói chứ? Phỉ nhổ chùa lớn, chùa nhỏ của mấy người!"
"Hắc! Ngươi cái đồ nhãi nhép này, có ai nói chuyện như ngươi không?" Trí Vân cũng có chút nổi nóng, đáng tiếc xung quanh toàn là người, không tiện mắng chửi, lại càng không nên ra tay đánh một đứa bé.
Trí Năng biết đệ đệ mình làm việc không thành mà hỏng việc thì có thừa, lập tức niệm một tiếng Phật hiệu nói: "Ồ? Pháp sư nói bần tăng không hiểu Phật pháp? Vậy xin hỏi, pháp sư, cái gì là chùa lớn, cái gì là chùa nhỏ?"
Phương Chính vẫn không quay đầu lại, Hồng Hài Nhi ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: "Ngươi đây là đang thỉnh giáo sư phụ ta à?"
Lời này vừa thốt ra, Trí Năng và Trí Vân như nuốt phải ruồi chết, khó chịu vô cùng, lời này rõ ràng vừa nãy là bọn họ nói! Không ngờ nhanh như vậy đã bị trả lại.
Trí Vân liền nói: "Thôi đi, các ngươi nếu biết thì nói ngay. Không biết thì đừng có mà giở trò lừa bịp."
Hồng Hài Nhi lộ vẻ mặt xem thường, nhìn Trí Vân nói: "Sư phụ ta khi không hiểu còn không ngại học hỏi kẻ dưới. Đến như các ngươi, không hiểu cũng không chịu hỏi, với cái bụng dạ hẹp hòi như vậy thì còn làm gì hòa thượng nữa? Về nhà cày ruộng đi cho rồi."
"Ngươi cái đứa bé này, sao lại nói chuyện như thế?" Trí Vân kêu lên.
Âu Dương Phong Hoa kéo Hồng Hài Nhi lại, sau đó mặt mày tươi cười nói: "Ngươi lớn như thế rồi còn so đo với trẻ con làm gì? Trẻ con nói chuyện vô tư, không có biết cái gì đâu? Hài tử ấy à, tự nhiên là nghĩ gì nói nấy, không có bụng dạ gian xảo."
Câu này chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận lời của Hồng Hài Nhi là đúng, thế mà Trí Vân lại không thể phản bác được. Trước mặt nhiều người mà đôi co với một đứa trẻ thì quả thực là quá mất mặt.
Các tăng nhân vây xem, các khách hành hương cũng bàn tán ồn ào.
"So hai bên thì hai gã mập mạp này quả thật là quá kém."
"Đúng thật là như thế… Xem ra vị tiểu hòa thượng này vẫn có chút bản lĩnh."
"Ít nhất thì cậu ta biết tiến thoái."
Trí Năng nghe xong mặt mày tối sầm lại, nghiến răng nói: "Xin hỏi pháp sư, thế nào là chùa lớn? Thế nào là chùa nhỏ?" Nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: "Nếu hắn mà đáp không hay, ta lại làm nhục hắn cũng không muộn."
Phương Chính lúc này mới xoay người lại, chắp tay trước ngực, hỏi ngược lại: "Chùa chiền còn chia lớn nhỏ sao?"
Nói xong, Phương Chính quay người rời đi.
Âu Dương Phong Hoa và Hồng Hài Nhi sững sờ, sau đó cả hai chợt hoàn hồn, Hồng Hài Nhi càng không chút kiêng dè cười phá lên nói: "Đúng vậy, chùa chiền mà cũng chia lớn nhỏ à? Ngươi xem chùa chiền là cái gì vậy? Là sơn trại à? Là hang động yêu quái sao? Ha ha… Còn dựa vào số người, diện tích để chia lớn nhỏ... Ha ha..."
Âu Dương Phong Hoa nói: "Lớn thì cũng là nhỏ, nhỏ thì cũng là lớn, lớn cũng được mà nhỏ cũng vậy, chỉ là nơi lễ Phật mà thôi, có tâm thì linh chứ không phải cứ đất rộng là sẽ linh. Hai người là hòa thượng mà thật sự là tu hành uổng phí."
Ba người họ, hai lớn một nhỏ, bỏ đi, để lại Trí Năng và Trí Vân mặt mày đen thui đứng tại chỗ, bọn họ biết, mình đã bị đùa bỡn rồi!
Các tăng nhân khác, khách hành hương, người xem ban đầu còn nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Chính, nhưng sau khi Âu Dương Phong Hoa vừa giải thích một cái là lập tức hiểu ra.
Từng người chắp tay trước ngực, hướng về bóng lưng của Phương Chính, niệm: "A Di Đà Phật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận