Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 212: Mộng không phải mộng

"Không biết nữa, ta thử lại lần nữa xem sao, hy vọng kết quả không phải như ta nghĩ." Lucas nói xong, lại gửi virus đi, chuẩn bị xâm nhập lần nữa, và lần này thành công.
Phương Chính đang ăn cơm thì điện thoại rung nhẹ, có tin nhắn. Cầm điện thoại lên, thấy một màn hình đỏ, không nhịn được trả lời: "Bần tăng đang dùng cơm chay, có gì để sau rồi nói."
"Hắn nói hắn đang ăn cơm, không rảnh để ý đến chúng ta?" Lucas đọc xong tin nhắn, lập tức bốc hỏa!
Smith cũng căm phẫn nói: "Chuyện này không thể nhịn, phải chơi đểu hắn!"
"Ta muốn làm cho hắn hối hận, muốn làm cho hắn khóc nhè, quỳ xuống gọi ba ba!" Lucas vừa nói vừa nhanh chóng động tay, nhắn lại cho Phương Chính: "Ngươi sẽ khóc, tất cả mọi thứ của ngươi sẽ bị ta xóa bỏ, ngươi sẽ không thể làm bất cứ thao tác nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại của ngươi hỏng bét!"
Lucas ném đi một loạt các tín hiệu một cách trơn tru, chỉ còn thiếu bước thi hành lệnh cuối cùng. Nhưng Lucas không ấn xuống, hắn muốn nhìn đối phương cầu xin tha thứ như thế nào, nếu không hắn không cam tâm.
Lucas tự tin nói: "Đây chính là đòn sát thủ của ta, hắn xong đời rồi!"
Phương Chính đang ăn cơm thì cảm thấy điện thoại rung lên, liếc qua nội dung, nhíu mày. Lại là màn hình đỏ quen thuộc, mà lời lẽ còn dọa người hơn. Phương Chính tùy tiện bấm vào nút X màu đen ở góc trên bên phải, trong nháy mắt tắt đi, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Lucas chờ mãi mà đối phương vẫn không có phản ứng, tức đến phổi muốn nổ tung, cầm lon Coca-cola trên bàn uống một hơi lớn, nói: "Xem ra mình phải làm thật rồi, để hắn hối hận mới được!"
Lucas chuẩn bị thi hành lệnh, thì đột nhiên màn hình máy tính của hắn có động tĩnh.
Phương Chính không nhanh không chậm trả lời một câu: "Thí chủ, nói dối là sẽ bị cắt lưỡi ở địa ngục đấy, A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, trò chơi này chơi không vui."
"Phụt!" Lucas phun hết cả Coca-cola ra ngoài, tức giận mắng: "Đồ hỗn đản, hắn dám bảo ta lừa hắn? Ngươi chết chắc rồi!"
Nói xong, Lucas nhấn thi hành!
Ngay sau đó...
"Cảnh báo, phát hiện virus xâm nhập, cảnh báo..."
Lucas nhìn màn hình máy tính đột nhiên chuyển sang màu đỏ, rồi máy tính tắt ngấm, cuối cùng là ba màn hình đỏ và một khuôn mặt dơi đen thui xuất hiện trên màn hình.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Oh my God, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đây là virus của chính mình mà..." Lucas ôm đầu gào thét, hắn sắp phát điên rồi.
Smith bên cạnh cũng trợn tròn mắt: "Lucas, anh sắp nổi tiếng rồi đấy, hacker hàng đầu thế giới thả virus rồi tự mình dính, máy tính thì thành đồ bỏ... Ngầu thật!"
"Cút đi, Smith! Anh còn không biết trình độ của tôi hả? Chết tiệt, chúng ta gặp phải cao thủ rồi!" Lucas gầm lên.
Smith nói: "Đúng là gặp phải cao thủ rồi, anh tính sao giờ?"
"Tìm David bọn họ, ta phải báo thù! Chuyện này không thể bỏ qua, ta muốn biến hắn thành tro." Lucas gầm lên.
"Thôi đi, Lucas, anh cũng thấy điện thoại của đối phương rồi... có đáng giá đâu." Lucas sau khi xâm nhập vào điện thoại của Phương Chính thì tìm kiếm nhãn hiệu điện thoại của Phương Chính. Hệ thống tự động cung cấp giá ở khu vực Hoa Hạ, hơn một nghìn tệ quy đổi ra đô la chỉ hơn một trăm đô la.
"Đồ ngốc, nó không đáng tiền, nhưng máy tính của tôi đáng tiền chứ! Một vạn Euro đấy! Còn bao nhiêu là tài liệu nữa, tôi sắp phát điên rồi..." Lucas đấm tay lên bàn, rõ ràng là tức giận đến điên người.
Lucas nói: "Smith, lúc này anh phải giúp tôi, anh giúp tôi hack hắn!"
Smith dứt khoát lắc đầu nói: "Không làm, đòn sát thủ của anh tới giờ tôi còn chưa phá giải được, người ta lại giải được trong nháy mắt, chắc chắn là cao thủ. Tôi không muốn cũng bị nổ máy. Lucas, vẫn là liên lạc với David đi, chúng ta cần họp lại."
"Đành vậy thôi." Lucas thất vọng nói.
Mà lúc này, Phương Chính cũng không hề biết có người vì mình mà sắp phát điên rồi. Phương Chính thu dọn bát đũa xong liền lên phật đường niệm kinh, còn hầu tử thì ra trước viện xem xét, thấy có lá rụng nên đành tiếp tục quét lá rụng. Độc Lang ngồi ngẩn người ở cửa, còn con sóc thì không biết đi đâu rồi.
Một ngày cứ thế trôi qua, thật yên bình.
Buổi tối, Phương Chính cầm điện thoại lên, tùy tiện mở giao diện tin tức, thấy các tiêu đề lại bị đánh dấu màu đỏ.
"Virus tống tiền lây lan nhanh chóng, đồng thời nâng cấp, bắt đầu xâm nhập vào điện thoại, hiện tại đã có ba mươi bảy trong vạn người bị dính, chuyên gia an toàn khuyến cáo... hạn chế lên mạng."
Phương Chính khẽ liếc mắt: "Đây là chuyên gia cái kiểu gì vậy?"
Dù sao thì Phương Chính vẫn tò mò ấn vào, và ngay giao diện đầu tiên rõ ràng là một giao diện quen thuộc của hắn. Giao diện màu đỏ nổi bật, nhất là câu tiếng Anh lạ lẫm đầu tiên, nghe cứ quen quen.
"Chẳng lẽ bần tăng dính độc thật sao?" Phương Chính giật mình, nhưng liếc xuống một chút liền cười, lắc đầu nói: "Quả nhiên là gặp phải trò lừa bịp, người khác dính độc thì sẽ bị khóa máy, khóa tập tin. Nhưng mà ta... Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường."
Nghĩ đến đây, Phương Chính không coi chuyện này ra gì nữa.
Đúng lúc này, Phương Vân Tĩnh gửi tin nhắn đến.
"Phương Chính pháp sư, có thể hỏi anh một vấn đề không ạ?" Phương Vân Tĩnh hỏi.
Phương Chính trả lời: "Đương nhiên rồi."
"Pháp sư, ngày đó trong mộng của tôi, có thật là anh không ạ?" Câu hỏi này làm Phương Vân Tĩnh bối rối rất lâu, thật sự có người có thể nhập mộng từ ngàn dặm xa vậy sao? Điều này... Thật là khó tin.
Phương Chính nghĩ ngợi, trả lời: "Mộng không phải mộng, thật ảo khó lường, thí chủ cho là thật thì là thật, thí chủ cho là giả thì là giả. Điều quan trọng là thí chủ ngộ ra được điều gì, cái đó mới là tồn tại chân thực."
Phương Vân Tĩnh nằm trên giường, nhìn tin nhắn này, ánh mắt có chút hoảng hốt: "Mộng không phải mộng, thật ảo khó lường... Ta ngộ ra được chính là sự thật sao? Vậy thì ta ngộ ra chắc là hắn cũng không thể ngờ được điều gì." Nói tới đây, trên mặt Phương Vân Tĩnh lộ ra một chút biểu cảm cổ quái.
Phương Vân Tĩnh xoay người hỏi: "Phương Chính pháp sư, trên thế giới này có thật có Phật không? Sao con cảm giác anh thần kỳ như vậy? Người thật sự có thể học được Thần Thông sao?"
Phương Chính nghĩ nghĩ, trả lời: "Thí chủ, Phật trong miệng ngươi là Phật nào? Bần tăng cho rằng, trong tâm mọi người đều có Phật tính, người người đều có thể thành Phật, chỉ cần trong lòng hướng thiện thì chính là Phật. Phật vốn không có hình tướng nhất định, Phật lại ở khắp mọi nơi, duy chỉ hướng thiện mà thôi. Còn Thần Thông, máy bay bay trên trời, tàu ngầm xuống nước trước đây cũng là Thần Thông trong mắt mọi người thôi. Bần tăng chỉ là hiểu biết hơn thí chủ một chút mà thôi."
Phương Vân Tĩnh nhìn tin nhắn của Phương Chính, có chút hiểu ra, định hỏi tiếp thì Mã Quyên vào gọi Phương Vân Tĩnh ra ngoài liên hoan, Phương Vân Tĩnh đành bỏ dở.
Phương Chính thấy Phương Vân Tĩnh có việc bận, cũng cất điện thoại.
Không có việc gì làm, Phương Chính dẫn theo hầu tử, Độc Lang, con sóc ra khỏi Nhất Chỉ Thiền Tự, đi dạo trên núi, thật khoan thai tự đắc...
Nhưng có người lại sắp phát điên rồi.
"David, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi." Lucas gọi điện thoại nói.
"Lucas, chuyện này tôi có thể giúp anh, nhưng bây giờ không được, tôi vừa xâm nhập vào ba bệnh viện, đây mới là miếng mồi béo bở! Chờ tôi kiếm được tiền rồi, sẽ giúp anh xử lý cái tên cao thủ Trung Quốc đó." David nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận