Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 645: Phương Chính so chó có tác dụng

"Đại đội trưởng định làm thế nào?" Mã Hữu hỏi.
Kỳ đại đội trưởng nói: "Dựng người thành bậc thang, đón bọn họ qua."
"Rõ!" Mã Hữu lập tức nhận lệnh, dẫn các binh sĩ dùng gậy dò đường, nhanh chóng tiến xuống nước, mọi người tay nắm tay cùng nhau kéo, Phương Chính phát hiện, sắc mặt của rất nhiều người đều có chút tái xanh, rõ ràng thể lực đều sắp cạn. Bất quá những khuôn mặt trẻ tuổi này vẫn cắn răng chống đỡ, như thể mặc kệ thiên tai lớn đến đâu, cũng không thể đánh bại bọn họ!
Phương Chính hít sâu một hơi, cũng đi theo xuống sông, nước sông vừa ngang ngực, dòng nước không quá xiết, nhưng lực va đập vẫn có, thêm đường sông lầy lội, đá ngổn ngang, người lớn cẩn thận còn đỡ, trẻ con cực dễ bị ngã rồi cuốn đi. Thậm chí người thấp một chút, mặt căn bản không ngoi lên được. Phương Chính ở vị trí hạ lưu, nếu có ai bị ngã, Phương Chính có thể cứu người ngay lập tức. Xét về lực lượng và năng lực cá nhân, hắn việc nghĩa không hề nhường ai! Đương nhiên, không có những binh sĩ này, Phương Chính cũng chẳng làm nên chuyện gì...
Lúc mọi người dựng bậc thang người, Kỳ đại đội trưởng đã lội nước sang sông, đang nói chuyện gì đó với các thầy cô trong trường, sau đó lũ trẻ bắt đầu tiến đến.
Lúc này, các binh sĩ đã đứng vững thành từng cặp mặt đối mặt, hai tay đặt lên vai nhau, tạo thành cầu người nổi.
Ngay cả như vậy, bọn trẻ vẫn hơi sợ.
"Đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ các cháu. Yên tâm, cứ bò trên tay mà qua." Kỳ đại đội trưởng cổ vũ mọi người.
Bọn trẻ có chút kích động, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Kỳ đại đội trưởng thấy vậy nhíu mày, hắn là quân nhân, lại là người thô kệch, làm công tác tư tưởng cho người khác, đặc biệt là mấy đứa nhóc, hắn thực sự không giỏi.
Đúng lúc này, Mã Hữu đột nhiên hô lớn một tiếng: "Đoàn kết là sức mạnh!"
Những người vốn đã sắp không chống nổi, đi theo hô lên: "Đoàn kết là sức — mạnh!"
"Sức mạnh này là sắt! Sức mạnh này là thép! So với sắt còn cứng rắn, so với thép còn mạnh hơn!..."
Kỳ đại đội trưởng vừa định quát Mã Hữu đừng làm loạn, kết quả những người khác cũng hùa theo hát, hát theo quân ca, những binh sĩ đang run rẩy cũng đứng thẳng dậy, rướn cổ họng hát theo, gào thét. Tiếng hát này không dễ nghe như ca sĩ, không có nhiều nhịp điệu, mà là tiếng gào thét bằng cả nhiệt huyết nam nhi! Tiếng hô ấy, hô lên khí phách của nam nhân, hô lên nhiệt huyết nam nhân! Hô lên sự anh dũng bất khuất! Hô lên sức mạnh của quân nhân!
Dường như bị khí thế lây nhiễm, một cậu bé đột nhiên nhảy ra, kêu lên: "Con đi trước!"
Sau đó cậu bé trực tiếp bò trên tay các binh sĩ, một mạch bò sang, bình an!
"Mau đến đây! Tay của các chú quân giải phóng như sắt thép ấy, rất vững chắc!" Cậu bé hào hứng kêu ở bờ bên kia.
"Con cũng đến!" Một cô bé cũng bò theo, bình an vượt qua.
Những đứa trẻ khác thấy vậy, cuối cùng cũng yên tâm, lần lượt đi theo, có trật tự bò sang.
Thấy cảnh này, Kỳ đại đội trưởng cùng các thầy cô trong trường cũng yên lòng... Thật dài thở phào.
Ngay khi đứa trẻ cuối cùng sang bờ bên kia, Kỳ đại đội trưởng ra lệnh: "Lập tức lên bờ! Hộ tống các cháu đến khu tị nạn!"
Vừa dứt lời, các binh sĩ rút tay về, kết quả một khắc sau, hai người lính hai mắt nhắm nghiền, ngã tại chỗ bất tỉnh!
"Cứu người!" Kỳ đại đội trưởng thấy vậy, giật mình nhảy xuống nước.
Đúng lúc này, một bóng trắng vọt qua, một tay một người, túm lấy hai người lính, kéo lên bờ. Người ra tay chính là Phương Chính, dựng bậc thang người thì hắn không chuyên nghiệp bằng các binh sĩ, nhưng riêng cái kiểu đơn thương độc mã cứu người thì hắn quá rành.
Những binh lính khác lập tức chạy đến, kiểm tra tình hình của hai người.
"Đại đội trưởng, không sao, chỉ bị mất sức, choáng." Mã Hữu nói.
Kỳ đại đội trưởng lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy làm lính, sinh mạng đã thuộc về tổ quốc, về nhân dân, nhưng với tư cách là Đại đội trưởng, hắn vẫn mong muốn đưa lính của mình trở về an toàn. Lòng người đều bằng da bằng thịt, ai còn sống mà lại muốn hi sinh?
"Đại sư, cảm ơn." Kỳ đại đội trưởng cúi chào Phương Chính. Suốt chặng đường vừa rồi, Phương Chính đã nhiều lần ra tay giúp đỡ, đặc biệt là lần này, trực tiếp cứu được hai người lính. Dù không có Phương Chính mọi người cũng qua được, nhưng hiện tại, các binh sĩ đều sắp kiệt sức, cứu người không chừng còn có người ngất xỉu, vậy thì phiền toái.
Phương Chính hoàn lễ nói: "Thí chủ khách khí, bần tăng chỉ làm chút sức mọn mà thôi."
Lãnh đạo trường học, thầy cô, học sinh cũng xúm lại, mấy đứa nhỏ tưởng hai người lính đã hy sinh, khóc rống lên... Mọi người dỗ dành nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Nghỉ ngơi qua loa, hai người lính bị mệt lả cũng tỉnh lại. Lúc này trời đã tối hẳn...
"Chỗ này không an toàn, tranh thủ thời gian rời đi, về điểm bố trí đi." Kỳ đại đội trưởng nhìn xung quanh núi cao, lo lắng nói.
Mọi người gật đầu, dìu dắt nhau, hướng điểm bố trí tiến đến.
Dù các binh sĩ rất mệt, nhưng vẫn bảo vệ bọn trẻ ở giữa. Phương Chính vẫn đi ở phía sau cùng, đối với Phương Chính, các binh sĩ đã quen, lén gọi Phương Chính là Phật hộ vệ, có hắn ở đó, mọi người đều yên tâm.
Phương Chính nghe vậy cũng chỉ cười trừ, không dám nhận. Trong mắt Phương Chính, những người lính này mới là thần hộ mệnh chân chính. So với họ, Phương Chính thật sự kém xa... Ít nhất, không có một thân thần thông trước kia, Phương Chính tuyệt đối không làm được một phần mười của các binh sĩ này!
Đến điểm bố trí, Phương Chính phát hiện, đã có đại quân chạy đến, lại có máy móc hạng nặng tiến vào, rõ ràng trong thời gian dài như vậy, bọn họ đã khai thông đường, cướp bóc cũng bị chặn, nếu không mấy loại máy móc cỡ lớn này không thể vào được.
Đi theo đại quân tiến đến còn có một lượng lớn tình nguyện viên, những người tình nguyện này có cả nam lẫn nữ, tuổi lớn hơn bốn mươi, tuổi nhỏ nhất hình như mới mười mấy. Người thì giúp khuân vác đồ, người thì giúp nấu cơm nấu cháo, người thì giúp dựng lều... Hiện trường tuy có hơi hỗn loạn, nhưng lại có một trật tự nhất định.
Dưới sự trấn an của những người này, những nạn dân vốn đang có chút hoảng sợ cũng bình tĩnh trở lại, người thì giúp đỡ, không giúp được gì thì cố gắng đừng nhúc nhích, tránh gây thêm phiền toái cho mọi người.
Phương Chính quay người lại, thấy Kỳ đại đội trưởng đã cho các binh sĩ nghỉ tại chỗ, kết quả mấy người lính vừa ngồi xuống, liền tựa vào tảng đá, vào cây, hoặc là nằm trên mặt đất ngủ say. Tiếng ngáy nối tiếp nhau, ai nấy ngủ đều rất ngon. Phương Chính biết, bọn họ là thật sự mệt muốn chết rồi, sở dĩ chống đỡ đến giờ, là nhờ vào nghị lực chứ không phải thể lực!
Đúng lúc này, mấy học sinh chạy tới, trùm áo khoác của mình lên người mấy anh Binh đang ướt đẫm, sau đó lặng lẽ rời đi.
Nhìn thấy cảnh này, Phương Chính mỉm cười...
Sau đó Phương Chính mở thiên nhãn, đi xung quanh, một khi phát hiện ai có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức đến gần trông coi, có nguy cơ xuất hiện, liền lập tức ra tay cứu người. Nhất là đối với những người bị vùi lấp, thiên nhãn, tuệ nhãn của Phương Chính còn hữu dụng hơn cả mũi chó, thường có thể phát hiện người trước, sau đó dùng sức mạnh có thể so sánh với máy móc, lôi người ra. Cái thân thể cường hãn có thể sánh với máy móc, nhìn tất cả nhân viên cứu hộ đều há hốc mồm... Nhờ Phương Chính giúp, rất nhiều người mất tích đã nhanh chóng được tìm thấy, đương nhiên, đôi khi móc ra cũng chỉ là thi thể mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận