Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 460: Dầu diesel

"Đẹp trai đến ngây người luôn." Hồng hài nhi nói.
Đinh Ninh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, rồi chạy đi... Phương Chính và Hồng hài nhi nhìn nhau, Hồng hài nhi nói: "Sư phụ, tỷ Đinh Ninh cố gắng thật đấy, tên nhóc kia mà không đuổi kịp thì có lỗi với tỷ Đinh Ninh quá."
Phương Chính hoàn toàn đồng ý gật đầu, rồi kéo Hồng hài nhi trốn đi.
Không bao lâu, Vương Luân dẫn theo Thiệu Hâm Tú đến.
"Vương Luân, người này ở đâu ra vậy, hôm nay không phải không có biểu diễn sao?" Thiệu Hâm Tú nói.
Vương Luân thần bí cười đáp: "Sao lại không có? Cô nhìn đi!"
Nói xong Vương Luân vỗ tay, ngay sau đó, một chú hề từ phía sau chạy ra, nhào hai cú rồi đứng lên, làm một động tác tinh nghịch.
"Ách, thật là có..." Thiệu Hâm Tú cũng hơi ngạc nhiên.
"Chú hề đùa cá heo, đây là tiết mục biểu diễn đặc sắc của Thủy tộc quán, buổi diễn này, đặc biệt vì cô mà chuẩn bị." Vương Luân thì thầm nói.
Gương mặt xinh đẹp của Thiệu Hâm Tú đỏ bừng, hai người ngồi xuống, chỉ thấy chú hề trên đài lấy ra một cái còi, thổi lên, sau đó lại một chú hề khác chạy ra, kỹ thuật của chú hề này thì không được điêu luyện như vậy, nhảy lên bị lóng ngóng, trực tiếp ngã xuống hồ, Thiệu Hâm Tú lập tức bị chọc cười. Vương Luân cũng cười theo...
Phương Chính và Hồng hài nhi thì nhíu mày, họ nhìn ra được, người vụng về kia chính là Đinh Ninh...
Nhưng ngay sau đó, một chú hề khác là huấn luyện viên Hàn thổi một tiếng còi, rồi hai chú cá heo tiến vào trong nước, không lâu sau, Đinh Ninh cưỡi một chú cá heo phóng ra, làm ra một biểu cảm kỳ quái, chọc Thiệu Hâm Tú bật cười, Vương Luân thì nhìn có chút ngây người...
Tiếp đó Đinh Ninh nhảy lên bờ, cầm cá con cho cá heo ăn, cá heo nhảy cầu, nhào lộn, xoay vòng, thậm chí còn có hát, mỗi tiết mục một đều vô cùng điêu luyện. Phương Chính và Hồng hài nhi xem mà trợn mắt há mồm, không nói nên lời, vậy mà có thể huấn luyện cá heo nghe lời đến thế, quá là...
"Sư phụ, con cảm thấy tỷ Đinh Ninh lợi hại hơn sư phụ." Hồng hài nhi nói.
Phương Chính đồng tình gật đầu, chí ít thì, trong tình huống hắn không có Thú Ngữ Thuật, tuyệt đối làm không được chuyện này.
Rất nhanh biểu diễn kết thúc, lúc này Đinh Ninh xoay người cúi chào Vương Luân, Thiệu Hâm Tú, sau đó lại làm một biểu cảm kỳ quái, nhìn rất buồn cười.
Vương Luân thì đứng dậy, mời Thiệu Hâm Tú đi lên, Thiệu Hâm Tú ngạc nhiên hỏi: "Tôi có thể sao?"
"Đương nhiên có thể..." Vương Luân tự hào đáp, đồng thời nhìn Đinh Ninh với ánh mắt đầy cảm kích.
Hai người lên sân khấu, Đinh Ninh nhìn huấn luyện viên Hàn, huấn luyện viên Hàn bất đắc dĩ cười cười, rồi thổi còi, hai con cá heo ngoi lên khỏi mặt nước, Thiệu Hâm Tú nhẹ nhàng vuốt ve đầu cá heo, cười rất vui vẻ, một con cá heo đột nhiên nhảy lên, hôn Thiệu Hâm Tú một cái, Thiệu Hâm Tú càng kinh ngạc thốt lên. Còn Vương Luân thì càng cười tươi rói, hắn cảm thấy, mình đã ngày càng tiến gần đến mục tiêu...
Đinh Ninh thì lặng lẽ rút lui, vào trong phòng, nói với Phương Chính: "Pháp sư, lên đi! Nhờ vào các ngươi."
Phương Chính cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, cầm bó hoa tươi ra sân, hòa thượng tặng hoa hồng? Thật sự là... Phương Chính nghĩ, có lẽ mình đã mở ra tiền lệ cho các vị trụ trì trong các chùa rồi. Cũng may, hắn không phải vì mình mà tặng, mặc dù hắn rất khát khao mình có cơ hội tặng lần trước.
Nhìn thấy một vị hòa thượng áo trắng, bưng bó hoa hồng đỏ tươi tiến đến, Thiệu Hâm Tú ngẩn người, nhìn Vương Luân nói: "Cái này..."
"Thiệu Hâm Tú tiểu thư, sinh nhật vui vẻ, đây là món quà sinh nhật mà Vương Luân tiên sinh tặng cho cô, chúc cô mãi mãi vui vẻ hạnh phúc." Phương Chính có chút khẩn trương, cả đời này, lần đầu tiên tặng hoa hồng cho phụ nữ, dù không phải vì mình mà tặng, nhưng nó chung quy là xuất phát từ tay hắn, hồi hộp quá! Đến đầu trọc cũng toát cả mồ hôi...
Thiệu Hâm Tú nhìn dáng vẻ của Phương Chính, nhịn không được bật cười: "Vương Luân, đây... là lần đầu tiên tôi được tăng nhân tặng hoa tươi đấy, anh làm vậy, thật sự khiến tôi nhớ mãi không quên."
Lúc đầu Vương Luân còn thấy Phương Chính cầm hoa ra, có chút lo lắng, nhưng nghe Thiệu Hâm Tú nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Hồng hài nhi cũng tới, đưa lên hộp sôcôla, nói: "Tỷ Thiệu Hâm Tú, đây là sôcôla mà Vương Luân tiên sinh tặng tỷ, chúc tỷ sinh nhật vui vẻ."
Thiệu Hâm Tú nhìn về phía Vương Luân, gương mặt xinh đẹp của Vương Luân ửng đỏ, nhưng vẫn lộ vẻ vô cùng kích động và hồi hộp.
Thiệu Hâm Tú vui vẻ nhận lấy, nói: "Cảm ơn hai vị pháp sư, cảm ơn anh, Vương Luân."
Vương Luân vội nói: "Không có gì." Sau đó nói với Phương Chính và Hồng hài nhi: "Hai vị vất vả rồi."
Phương Chính mỉm cười, dẫn Hồng hài nhi quay người rời đi, vào bên trong phòng, còn chưa kịp vào nhà, đã nghe thấy một tiếng: "Hắt xì!"
Phương Chính nhíu mày, đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Đinh Ninh đang dùng khăn mặt quấn lấy đầu, quần áo đã thay xong, thấy Phương Chính đi vào, vừa muốn lên tiếng, kết quả lại nhảy mũi cái nữa.
Hồng hài nhi lo lắng hỏi: "Tỷ Đinh Ninh, có phải tỷ bị cảm không?"
"Hả? Chắc vừa nãy chạy xong bị nóng, đột nhiên lại xuống nước, nên không thích ứng được thôi. Tí nữa sẽ khỏi thôi, đồ đưa rồi sao?" Đinh Ninh thản nhiên đáp.
Phương Chính liền nói: "Đồ đưa rồi, nếu không khỏe thì nghỉ ngơi một lát đi."
"Tôi không sao, thân thể tôi tốt lắm, từ nhỏ, mẹ đã ghét bỏ tôi không hay bị ốm, nói tôi là Tiểu Quái Vật. Coi như có bị cảm thì đi ra ngoài một chút là hết ngay, đi thôi, chuyển địa điểm! Lúc này mới là mục chính đây!" Nói xong, Đinh Ninh kéo hai người liền chạy ra ngoài.
Ra khỏi Thủy Tộc quán, thời gian đã là ba giờ rưỡi chiều, Đinh Ninh vội vàng gọi xe taxi, mấy người lên xe, chạy về nhà. Lần này, Đinh Ninh mang theo Phương Chính và Hồng hài nhi vào nhà mình, chỉ có điều Đinh Ninh vừa về nhà, liền chạy đi táy máy đồ đạc.
Phương Chính và Hồng hài nhi ngồi trong phòng khách, Phương Chính tuyệt đối sẽ không đi lung tung, đây là nhà người khác, thân làm khách, đi lung tung ngó nghiêng, nhất là đi vệ sinh hoặc vào phòng ngủ, là chuyện rất bất lịch sự. Chuyện này, Phương Chính đã biết từ hồi còn rất nhỏ, cậu tuy tinh nghịch, nhưng vẫn có giới hạn. Cho nên, cậu mới được mọi người quý mến như vậy trong thôn, nếu không, chỉ là một thằng nhóc quậy phá thì chắc mọi người đã trốn cho kịp rồi.
Nhưng Hồng hài nhi lại không yên vị, cứ ngồi mà cựa quậy mông liên hồi, cứ như mông đang mọc nhọt vậy, cuối cùng, nhân lúc Phương Chính không để ý, nhóc con nhảy xuống đất hô hào đòi đi vệ sinh, rồi chạy thẳng.
Phương Chính cũng đâu thể không cho nhóc con đi vệ sinh, chỉ có thể nhắc nhở một tiếng: "Đi nói với tỷ Đinh Ninh một tiếng rồi hẵng đi!"
Hồng hài nhi vội đáp lại một tiếng, thằng nhóc này chạy tới chạy lui, không bao lâu, đã lén la lén lút chạy về, sau đó ngồi cạnh Phương Chính, bộ dạng rất ngoan ngoãn.
"Con đã đi đâu vậy?" Phương Chính hỏi.
Hồng hài nhi nói: "Đi vệ sinh đó ạ, xong rồi liền về. Sư phụ, sư phụ xem con ngoan không này, hì hì..."
Phương Chính ngờ vực nhìn Hồng hài nhi, luôn cảm thấy thằng nhóc này đã làm chuyện gì không tốt. Nhưng, đúng lúc này, Đinh Ninh đi ra, ôm một thùng các tông lớn, khổ sở nói: "Pháp sư, phải giúp tôi với, cái này nặng quá."
Phương Chính đến xem xét, ngạc nhiên hỏi: "Dầu diesel? Cô làm cái này để làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận