Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 717: Trời đã sắp tối rồi

Chương 717: Trời đã sắp tối rồi
Nói xong, Phương Chính chào hỏi Hồng hài nhi một tiếng, dẫn theo Hồng hài nhi rời đi.
Bao Vũ Lạc nhìn theo bóng lưng Phương Chính, cuống cuồng dậm chân, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, đợi Phương Chính biến mất trong rừng cây, chỉ có thể quay đầu trừng mắt nhìn Tôn Thải Phượng một cái đầy giận dữ.
Tôn Thải Phượng thì không chịu nhún nhường nói: "Cảnh sát Bao, đừng quên nhiệm vụ của ngươi là hiệp trợ và bảo vệ chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không tôi không ngại sau khi rời khỏi đây sẽ tố cáo cô."
"Cô..." Bao Vũ Lạc tức đến nghiến răng, nhưng cũng không làm gì được.
Vương lão thở dài nói: "Thôi được rồi, đi thôi. Bây giờ mới là buổi sáng, còn có một ngày, bọn họ đi theo chỉ dẫn của cô Tôn, cũng không đến nỗi lạc đường không ra được."
"Sư phụ, người phụ nữ kia nói có ý gì vậy? Tại sao chỗ lá cây rậm rạp lại là hướng nam ạ?" Trên đường, Hồng hài nhi tò mò hỏi.
Phương Chính cười nói: "Đây là Đông Bắc, mặt trời ở Đông Bắc luôn ở hướng nam. Cây cỏ sinh trưởng không thể thiếu ánh nắng, để sinh trưởng tốt hơn đều cố sức vươn cao, tránh bị thực vật khác che khuất ánh nắng. Đồng thời, để tranh giành ánh nắng nhiều hơn, lá cây cũng sẽ mọc nhiều hơn về phía mặt trời. Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ cần nhìn vào độ rậm rạp của lá cây, liền có thể phân biệt được hướng nam bắc."
"Thì ra là vậy..." Hồng hài nhi gật gù.
"Thế giới của các ngươi, chẳng lẽ không dùng phương pháp này để phân biệt phương hướng sao?" Phương Chính có chút tò mò.
"Con Kim Ô trên trời mặc dù mọc lên ở hướng đông, lặn về phía tây, nhưng nó cả ngày chạy loạn, lúc nam lúc bắc, tóm lại, chỉ cần không rơi xuống đất mà vẫn về nhà đúng giờ thì Ngọc Đế cũng chẳng thèm quản nó. Nghe theo lời ngươi nói, thực vật ở chỗ ta thật là đáng thương..." Hồng hài nhi cảm thán.
Phương Chính khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.
Hai người, với sự hỗ trợ của thần thông "Súc Địa Thành Thốn" của Hồng hài nhi, rất nhanh đã đi một vòng bên ngoài "thau cơm khô", sau đó bắt đầu tìm kiếm từng vòng từng vòng vào bên trong, giữa đường vài lần đụng độ với đội khảo sát khoa học, cả hai đều tránh đi từ trước, dù sao gặp mặt quá phiền phức. Lúc này, còn không bằng tập trung nghiên cứu cái "thau cơm khô" này.
Đồng thời, Phương Chính cũng rất bội phục những nhà khoa học kia, rõ ràng người già, người trẻ, phụ nữ cũng không ít, vậy mà dám đến đây mạo hiểm. Quan trọng là, bọn họ vậy mà thật sự có thể vượt qua sự phức tạp của "thau cơm khô", địa hình gần như giống nhau để tìm ra phương hướng chính xác, không ngừng tiến về phía trung tâm của "thau cơm khô". Chỉ là tốc độ hơi chậm thôi...
Nhưng rõ ràng Phương Chính và Hồng hài nhi nhanh hơn nhiều, từng vòng từng vòng như đường xoắn ốc, nhanh chóng hướng vào sâu trong "thau cơm khô" tìm kiếm, đồng thời, càng đi càng kinh ngạc, dù là có Hồng hài nhi tùy thời bay lên trời, phân biệt địa hình, nhưng khi Hồng hài nhi hạ xuống, cả hai người đều suýt chút nữa đi nhầm đường. Hơn nữa, càng đến gần trung tâm, càng như thế..."
"Không đúng! Sư phụ!" Hồng hài nhi đột nhiên kêu lên.
"Sao vậy?" Phương Chính hỏi.
"Sư phụ, ngươi không cảm thấy sao? Càng gần đến trung tâm, cả hai ta càng dễ mắc lỗi, vừa nãy ta còn chỉ sang bên kia, lúc xuống dưới, chúng ta lại đi chệch đường." Hồng hài nhi nói.
Phương Chính cũng phát hiện ra tình huống này, nói: "Hoàn toàn chính xác là như vậy, trước đó nghe thôn trưởng Tống nói, trong thung lũng này có thứ gì đó mê hoặc người ta, chẳng lẽ chúng ta cũng bị mê hoặc rồi?"
Hồng hài nhi ngưng trọng nói: "Có thể lắm, xem ra ta phải chú ý cẩn thận, tập trung tinh thần mới được."
Phương Chính kinh ngạc, ra là con hàng này từ nãy đến giờ cứ lơ đãng à!
Hồng hài nhi tập trung tinh thần, làm việc cẩn thận quả nhiên khác, hai người không đi đường vòng nữa, tốc độ cực nhanh, nhưng dù vậy, đến lúc ra khỏi rừng cây, nhìn thấy hồ nước thì cũng đã là lúc hoàng hôn. Hồ nước trước mặt không nhỏ, nhưng cũng không lớn lắm, có thể nhìn thấy bờ bên kia, hồ nước hơi dài và hẹp, phía hạ lưu không nhìn rõ. Theo Hồng hài nhi quan sát được khi ở trên trời thì địa hình ở đây rất kỳ lạ, hồ nước lớn trước mặt ở phía hạ lưu là một cái hố sâu, tạo thành thác nước, phía dưới thác nước lại là hai hồ nước nhỏ khác, hồ nước nhỏ hội tụ lại, rồi lại chảy thành một cái hồ nước mới... Cứ như vậy, các hồ nước nối nhau lung tung, khiến người ta hoa mắt. Bất quá những hồ nước này không phải cái nào cũng to như vậy, lớn thì như hồ trước mắt, nhỏ thì thậm chí chỉ to bằng một sân bóng rổ. Ở bên ngoài thì nó không gọi là hồ mà là một cái vũng nước nhỏ...
"Sư phụ, ở đây có chính xác chín chín tám mươi mốt cái hồ hay không thì ta không rõ, dù sao thì có rất nhiều hồ nước. Hồ mà chúng ta nhìn thấy vẫn chưa phải hồ lớn ở trung tâm, chỉ là ở bên ngoài, ở giữa có một cái lớn nhất, xung quanh là một vòng hồ nước bao bọc nó. Vị trí của nó cũng tương đối cao so với các hồ nước khác, nước của tất cả hồ đều chảy ra từ đó rồi tạo thành hồ." Hồng hài nhi nói.
"Sao các ngươi lại chạy đến đây?" Đúng lúc này, một tiếng kinh hô vang lên.
Phương Chính và Hồng hài nhi cùng nhíu mày, quay đầu lại nhìn, người vừa lên tiếng rõ ràng là Tôn Thải Phượng!
Phía sau còn có Bao Vũ Lạc đang kinh ngạc, Cao lão Ngũ, và xa hơn nữa là đội khảo sát khoa học.
Hồng hài nhi đã rất khó chịu với Tôn Thải Phượng từ lâu, lông mày nhướn lên, ông cụ non mà nói: "Chúng ta ở đâu còn phải hỏi cô nữa sao? Đây đâu phải nhà của cô!"
"Con nít ranh, sao ăn nói kiểu vậy? Sao lại vô giáo dục thế hả? Cha mẹ ngươi dạy ngươi thế à?" Tôn Thải Phượng giận dữ nói.
"Chuyên gia Tôn, cô không cần chấp nhặt với một đứa trẻ mấy tuổi làm gì, trẻ con mà, "Đồng ngôn vô kỵ" (lời trẻ con không nên chấp)." Bao Vũ Lạc như gà mái mẹ bảo vệ gà con, che chở cho Hồng hài nhi.
"Cô..." Tôn Thải Phượng muốn nói gì đó, nhưng chuyện này đích thật là nàng đuối lý, tranh cãi nữa, để người khác nghe thấy, thì phần lớn vẫn là chế nhạo nàng. Nghĩ đến đây, Tôn Thải Phượng hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ cho các người phương hướng, mà vẫn không đi được..." Nói xong, lắc đầu, đi về phía bên hồ.
"Phương Chính trụ trì, xin đừng tức giận, cô ta là người như vậy đấy. Mà lại, tôi nghe nói, dường như cô ta còn có chuyện hằn thù, cho nên đặc biệt chán ghét hòa thượng." Bao Vũ Lạc thấp giọng nói.
Phương Chính ngạc nhiên, không ngờ còn có một tầng nhân quả như thế, nhưng điều đó có liên quan gì đến hắn. Gặp mà như không gặp, sau này có lẽ sẽ không gặp lại nhau.
Nghĩ đến đây, Phương Chính lắc đầu, thấy Vương lão và những người khác sắp đến, Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "Thí chủ, bần tăng xin phép không gặp mặt Vương thí chủ và những người khác nữa, xin cáo từ."
"Ngươi đi lúc này sao?" Bao Vũ Lạc ngạc nhiên.
Phương Chính gật đầu, lẽ nào ý của hắn vẫn chưa rõ hay sao?
"Tôn Thải Phượng đã chỉ cho ngươi hướng đi rồi, sao ngươi còn đi nhầm? Chẳng lẽ ngươi là kẻ mù đường?" Bao Vũ Lạc lo lắng hỏi, sợ Phương Chính là một người mù đường, đi như vậy, lại bị lạc mất.
Phương Chính cười khổ nói: "Lẽ nào bần tăng không thể đi vào trong sao?"
"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dựa vào năng lực của chính mình để tìm hiểu về 'thau cơm khô' này sao?" Bao Vũ Lạc đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Phương Chính cười cười, coi như trả lời.
Bao Vũ Lạc giận dữ nói: "Ngươi điên rồi sao? Ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi tiến vào thì có thể tìm ra cái gì?"
Bao Vũ Lạc quá kích động, theo bản năng la lên.
Tôn Thải Phượng, Vương lão mấy người đều nghe thấy, trong chốc lát đều nhìn lại. Mỗi ánh mắt đều mang theo sự cổ quái và hoài nghi.
Tôn Thải Phượng thẳng thừng nói: "Đây là chuyện nực cười nhất mà tôi nghe được năm nay đấy. Một hòa thượng mà lại đi làm nghiên cứu khoa học..."
"Tôi nói... hòa thượng cũng đi làm nghiên cứu khoa học rồi, nếu mà hắn mà nghiên cứu ra được một hai ba thứ thì chúng ta những người chuyên làm cái này, chẳng phải sẽ sống không bằng chó sao?" Một học sinh của Vương lão nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sinh viên của Vương lão, một giáo sư đại học cảm thán: "Tấm lòng tốt đấy nhưng đáng tiếc..."
Không nói ra hết nhưng ý thì mọi người đều hiểu, đây là đang nói Phương Chính không biết lượng sức mình. Ngay cả bản thân mình có bao nhiêu cân cũng không biết, mà đã xông vào... Rất nhiều người đồng tình, nói những lời tương tự.
Phương Chính liếc mắt nhìn Vương lão và những người khác, đối với thiện ý của Vương lão thì khẽ cười, sau đó mặc cho Bao Vũ Lạc có la hét thế nào, vẫn quay người rời đi.
Vương lão thở dài nói: "Các cậu à, luôn thích trông mặt mà bắt hình dong, không thể bỏ xuống tuổi tác, bỏ xuống chức nghiệp, bỏ xuống cái vỏ bọc bên ngoài để nhìn vào bản chất được sao?"
Kiểu nói này của Vương lão khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, đây là có ý gì?
Tôn Thải Phượng nói: "Vương lão, ngài đừng cho rằng tên hòa thượng nhỏ kia thực sự có bản lĩnh nhé? Một hòa thượng trong một cái thôn quê nghèo nàn, cho dù bắt đầu học từ trong bụng mẹ, đọc kinh điển trứ tác, có danh sư chỉ dạy, thì cũng chỉ mới hai mươi tuổi, e là cũng không có bao nhiêu thành tựu đâu? Huống chi, nghiên cứu khoa học là một bước một dấu chân đi ra, căn bản không có đường tắt!"
Vương lão thở dài nói: "Đạo lý chúng ta đều hiểu, nhưng mà các người không để ý ánh mắt của hắn sao, ánh mắt của hắn vô cùng sáng, vô cùng bình thản, tĩnh lặng như biển cả. Dường như tất cả những lời các người nói, đối với hắn mà nói chỉ là gió nhẹ, gió nhẹ làm sao làm lay chuyển biển cả, gây ra sóng gió? Hắn có thể từ bên ngoài, đi vào đây, còn đi trước mặt chúng ta, điều này đã nói lên một số vấn đề rồi."
Tôn Thải Phượng nghe vậy, hơi trầm mặc. Những người khác cũng trầm mặc.
Tôn Thải Phượng không cam lòng nói: "Bình tĩnh ư? Không có tim không có phổi, nghé con mới đẻ không sợ cọp cũng có thể bình tĩnh. Về phần làm thế nào để đi được đến đây, một đứa trẻ ở nông thôn, có thể phân biệt đông tây nam bắc trong rừng cũng không có gì kỳ quái, huống chi tôi đã chỉ cho hắn rồi. Chỉ cần dùng đầu óc suy nghĩ, đảo ngược lại là được rồi."
"Chuyên gia Tôn, tôi nhớ không nhầm thì lý thuyết về nhìn lá cây của cô đã mất tác dụng khi vừa ra khỏi 'thau cơm khô'. Cây cối ở đây đều sinh trưởng cân đối cả bốn phía, căn bản không phân biệt được đông tây nam bắc. La bàn cũng mất linh, tất cả dụng cụ đều báo hỏng. Nếu không phải nhờ kinh nghiệm phong phú của Vương lão, một đường đi một đường quan sát, có thể tìm ra được những sự khác biệt rất nhỏ để chỉ hướng thì mọi người đã lạc đường từ lâu rồi. Trụ trì Phương Chính có thể đến được đây, e rằng thật sự có bản lĩnh đấy." Cảnh sát Lý nói.
"Tôi đã nói rồi, những đứa trẻ lớn lên ở vùng núi đều giỏi cái này. Chẳng lẽ khỉ trong rừng tự nhiên nhảy nhót, tìm quả dại, tìm nguồn nước giỏi hơn chúng ta thì chứng tỏ chúng thông minh hơn chúng ta sao? Chúng ta là đến để tìm nguồn gốc của tà khí, không phải là phân biệt đường, tìm đông tây nam bắc là được. Trong chuyện này liên quan đến những thứ, mà một tên tiểu hòa thượng như hắn có thể giải quyết được sao?" Tôn Thải Phượng không chút khách khí phản bác.
Cảnh sát Lý đỏ bừng cả mặt, định tranh luận.
Lại bị Vương lão ngăn lại: "Thôi, mọi chuyện đã qua, mọi người dĩ hòa vi quý. Không nên tranh cãi loại chuyện này, cùng nhau đi thôi. Tôi đã suy nghĩ hồi lâu, về cái thứ tà khí kỳ quái này, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút ý niệm rồi. Nhưng thế này vẫn chưa đủ, chúng ta cần biết tà khí này đến từ đâu. Cái 'thau cơm khô' này, thật không hề đơn giản..."
Nói đến đây, Vương lão nhìn chằm chằm vào hồ nước trước mặt, đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng cơ trí.
"Ở trong nước sao?" Tôn Thải Phượng nhìn vào mắt của Vương lão, theo bản năng hỏi.
"Làm sao có thể?" những người khác đồng thời ngạc nhiên nhìn về phía Vương lão, thứ đang làm ác rõ ràng là một loại tà khí không rõ, tà khí là khí, sao lại có thể giấu ở trong nước? Lẽ nào tà khí còn chìm hơn cả nước sao? Điều đó có khả năng ư?"
"Có phải không thì cứ xuống xem thử sẽ biết thôi. Bất quá hôm nay không kịp nữa rồi, mặt trời đã ngả về tây rồi, trước tiên tìm chỗ nghỉ một đêm đã. Tiện thể, lão già ta đêm nay xem cái thứ tà khí này, rốt cuộc là cái thứ khí gì!" Vương lão vẻ mặt bá khí, trong lĩnh vực của mình, ông không tin có thứ gì có thể qua mắt được mình.
Mọi người nhìn vào thời gian, thấy đã sắp chạng vạng tối. Dựa theo lời của Cao lão Ngũ thì khi chạng vạng tối, tà khí sẽ bắt đầu hoạt động. Mọi người không dám lơ là, lập tức chuẩn bị rút lui.
"Thưa thầy, tôi thấy ở bên kia có một bãi đất trống, có thể hạ trại." Một thanh niên hỏi.
"Không được, đêm nay chúng ta không thể ngủ ở trên mặt đất." Vương lão nói.
"Không ngủ trên mặt đất? Vậy ngủ ở đâu?" Thanh niên ngạc nhiên.
Vương lão ngẩng đầu nhìn những cây cao trong rừng nói: "Tất cả mọi người phụ giúp một tay, trước khi trời tối, chúng ta cần phải ngủ ở trên cây! Khi vừa vào, ta đã để ý rồi, trên cây vẫn có sóc và các động vật nhỏ khác hoạt động, chứng tỏ tà khí không thể với tới được trên cây."
Mọi người ngạc nhiên, nhưng Vương lão đã nói vậy, mọi người cũng không có ý kiến, cả đám nhanh chóng rời khỏi bên hồ, chạy vào rừng, chuẩn bị dựng lều vải dã ngoại đơn giản.
Bao Vũ Lạc theo sau, lo lắng nói nhỏ: "Không biết tên hòa thượng kia sao rồi... tên kia đúng là toàn cơ bắp."
"Không có chuyện gì đâu, trụ trì Phương Chính là một cao tăng mà, có Bồ Tát bảo hộ." Cao lão Ngũ nói.
"Bồ Tát? Vô tri." Tôn Thải Phượng lắc đầu, rồi gọi lớn: "Lão Ngô, không phải ông có mang theo một cái loa sao? Cứ đứng ở bãi trống mà hô, nếu hắn không phải kẻ điếc, thì chắc chắn sẽ nghe được."
Nói xong, Tôn Thải Phượng đi luôn.
Lão Ngô ngơ ngác hỏi: "Hô cái gì?"
Bao Vũ Lạc hỏi: "Ông có loa hả?"
"Ờ..." Lão Ngô theo bản năng gật đầu.
"Đưa cho tôi!" Bao Vũ Lạc kêu lên, Lão Ngô từ trong ba lô lấy ra một cái loa phóng thanh đưa cho Bao Vũ Lạc, Bao Vũ Lạc nhanh chóng chạy lên một tảng đá lớn, hướng về phía xa hô: "Phương Chính! Ngươi là một tên đại ngốc! Trước khi trời tối hãy trèo lên cây ngủ, tà khí chỉ làm bị thương đồ vật ở dưới thấp thôi..."
"Cô không phải là ghét hòa thượng nhất sao?" Lão Ngô đuổi kịp Tôn Thải Phượng, không hiểu hỏi.
Trong mắt Tôn Thải Phượng thoáng hiện lên sự đau khổ và thù hận, cuối cùng thì lắc lắc đầu nói: "Hòa thượng đều là đồ vương bát đản! Nhưng mà Vương lão đang ở đây, ta không thể để lại ấn tượng quá xấu với ông ấy được, sau này còn muốn phát triển ở mảng liên quan đến nước, không có quan hệ thì không được."
Lão Ngô nhếch mép, vẻ mặt rõ ràng là không tin. Nếu như Tôn máy bay chiến đấu hiểu chuyện như vậy thì đã không phải là Tôn Thải Phượng... Cười hắc hắc nói: "Nhiều năm như vậy rồi, cô không muốn về chùa thăm hắn à?"
"Câm miệng!" Tôn Thải Phượng giận dữ mắng một tiếng, nhấc chân định đá một cước.
Lão Ngô vội vàng né tránh.
Tôn Thải Phượng tự mình đi.
"Người này làm sao thế nhỉ? Lúc nắng lúc mưa?" Cảnh sát Lý đến gần, tò mò hỏi lão Ngô.
PS: Thấy có người hỏi, vì sao trước đây còn dám dùng thần thông trước mặt mọi người mà không hề lo lắng. Câu trả lời chính thức là: Vì tuổi còn nhỏ nên vô tri, lại đang trong thời gian "trang bức"... sau này sẽ trưởng thành. Trả lời thầm: Bởi vì những thần thông lúc trước mặc dù dùng, nhưng người khác cũng có thể làm được bằng ma thuật. Có người tin, có người không tin... Nhưng nếu ngày nào cũng dùng và đổi qua nhiều chiêu thức thần thánh khác nhau thì đó không phải là điều mà ma thuật có thể lý giải được nữa. Chắc chắn sẽ phải viết đến quan phủ vào, nếu không các bạn lại nói không thực tế. Mà hễ tôi viết đến quan phủ thì lại bị 404. Giờ mọi người hiểu rõ chưa? Để hoàn thành bộ truyện này một cách an toàn thì chắc chắn sẽ có một vài chỗ không hợp logic, nhưng tôi không có cách nào khác... Tôi muốn viết cho hoàn tất truyện mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận