Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 958: Không sợ chết hòa thượng

Bên này, Phương Chính bình tĩnh nhìn gã đàn ông mặc áo sơ mi, trước đó hắn đã dùng tuệ nhãn để quan sát, gã này chắc chắn không phải người tốt lành gì, thậm chí người thân của gã cũng vậy, toàn thân quấn đầy s.á.t khí, hắc khí lượn lờ. Hà Thanh thì tương đối bình thường hơn, có s.á.t khí nhưng cũng có công đức, xem như một người bình thường. Tuy nhiên Phương Chính hiểu rằng, chỉ dựa vào việc xem xét s.á.t khí nhiều hay ít thì không thể phân biệt được ai đúng ai sai trong chuyện này. Dù sao tuệ nhãn vẫn chưa nhìn ra được đúng sai, kẻ x.ấ.u đôi khi cũng đứng về phía lẽ phải, người tốt cũng có lúc phạm sai lầm. Vì thế, Phương Chính luôn đứng ngoài quan sát, không vội ra tay. Đến khi vụ việc sắp gây ra hậu quả chết người, hắn mới xuất hiện để ngăn Lưu Dương lại.
Lưu Dương trừng mắt nhìn Phương Chính, thấy hắn không nói gì, còn những người xung quanh thì đang giúp mình nói chuyện, hắn lập tức tự tin hơn chút, nhưng trong ánh mắt lại thoáng lộ vẻ lo lắng, không chỉ hắn, mà cả những người thân đi cùng cũng thế. Tất cả những điều này đều không lọt khỏi mắt của Phương Chính.
Phương Chính tỏ vẻ trầm ngâm, mỉm cười nói: “Thí chủ, nếu đây là việc nhà thì bần tăng đương nhiên không can thiệp. Nhưng vừa rồi thí chủ vung gậy xuống như vậy, e là sẽ c.h.ế.t người, bần tăng không thể làm ngơ.”
“Ngươi muốn xen vào đúng không? Được thôi, thả cô ta ra, ta sẽ rời đi. Hôm nay chuyện này tạm dừng ở đây.” Lưu Dương đảo mắt một vòng, ngay lập tức ném “củ khoai lang” cho Phương Chính.
Hà Thanh nghe xong, vội vàng kêu lên: “Không trả con cho tôi, tôi có c.h.ế.t cũng không buông tha! Đại sư, xin ngài, báo c.ả.n.h s.á.t đi, giúp tôi báo c.ả.n.h s.á.t.”
Lưu Dương giãy giụa một hồi, vẫn không thoát khỏi được Hà Thanh, tức giận nói: “Con đàn bà thúi tha kia, đến giờ còn không biết hối cải, còn muốn báo c.ả.n.h s.á.t? C.ả.n.h s.á.t có ích, thì cô đã không có ngày hôm nay?”
“Tôi không có!” Hà Thanh kêu lên.
Lưu Dương còn muốn nói thêm gì đó thì đúng lúc này, cậu của hắn hét lớn: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lưu Dương nghe tiếng liền nhìn lại, thấy Phương Chính đang cầm điện thoại, chuẩn bị gọi đi đâu đó.
“Hòa thượng, ngươi làm cái quái gì vậy?” Lưu Dương cuống lên, lớn tiếng hỏi.
Phương Chính giơ điện thoại lên nói: “Báo c.ả.n.h s.á.t đấy, tuy rằng các người nói đây là việc nhà, nhưng…” Nói đến đây, Phương Chính nhìn quanh bốn phía xem xét tất cả mọi người, rồi dõng dạc, từng chữ nói: “Ai có thể chứng minh các ngươi là người một nhà?”
Lời này vừa nói ra, cả đám người xôn xao!
“Hòa thượng này thật có gan dám nói vậy, chẳng lẽ không biết bọn họ là vợ chồng sao?”
“Đúng đấy, tôi vừa thấy giấy đăng ký kết hôn của họ rồi, đâu có sai!”
“Phải đó, hòa thượng này vì cái mặt mũi của mình mà dám nói bừa vậy sao?”…
Còn Lưu Dương và đồng bọn thì lộ rõ vẻ bối rối, vội vã muốn gỡ tay Hà Thanh ra. Mẹ của Lưu Dương bắt đầu từng ngón từng ngón tách tay Hà Thanh ra, định giải quyết nhanh gọn Hà Thanh. Hoàn toàn không còn vẻ hiền lành trước đó. Hà Thanh đau đớn kêu lớn, nhưng vẫn nhất quyết không buông tay.
Thấy vậy, Phương Chính định tiến lên ngăn cản thì Lưu Dương hét lên: “Ngươi nói ai chứng minh được chúng ta là người một nhà? Đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta, đây là giấy chứng nhận của chúng ta, như vậy còn chưa chứng minh được sao?”
Phương Chính liếc qua rồi lắc đầu nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời này có loại nghề gọi là làm giả giấy tờ sao? So với thuyết p.h.á.p của ngươi, bần tăng càng tin vào c.ả.n.h s.á.t.”
Nói xong, Phương Chính trực tiếp gọi điện, nói: “Alo? Xin hỏi có phải c.ả.n.h s.á.t đấy không ạ?”
“Mẹ kiếp im miệng cho tao!” Cậu của Lưu Dương nổi giận, định xông lên giật điện thoại. Kết quả Độc Lang bước lên trước một bước, nhe răng dọa gã ta phải lùi lại, không dám manh động. Đồng thời gã nhìn sang Lưu Dương, Lưu Dương nhìn mẹ hắn, mẹ hắn cũng nhíu mày, thấy tình thế không ổn liền giận dữ nói: “Đi!”
Lưu Dương gật đầu, trực tiếp ném đứa bé vào lòng Hà Thanh: “Hôm nay coi như xong, hôm nào gặp lại! Vẫn là câu nói kia, nhất định phải ly h.ô.n!”
Được con về tay, Hà Thanh ôm chặt lấy con, khóc nấc thành tiếng, ôm thật chặt như thể sợ người khác c.ư.ớ.p con đi mất. Còn Lưu Dương thì nhân cơ hội xoay người bỏ đi, những người khác cũng đi theo muốn rời khỏi.
Thấy cảnh này, khán giả có chút ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra thế này? Vậy là xong rồi sao?
Tuy nhiên mọi người nghĩ kỹ lại, một nhà này tuy nói là đến đón con, nhưng t.h.ủ đ.o.ạ.n lại không chính đáng chút nào. Nếu thật sự gọi c.ả.n.h s.á.t đến, thì tội d.a.n.h đ.á.n.h người chắc chắn không thoát được. Thấy Phương Chính định báo c.ả.n.h s.á.t liền lập tức bỏ đi, cũng coi như là hợp lý.
Đang lúc mọi người cho rằng trò vui hôm nay đã kết thúc…
“Bần tăng cho các ngươi đi rồi sao?” Đúng lúc này, vị hòa thượng áo trắng đột nhiên lớn tiếng quát, âm thanh như sấm đánh, dọa cho tất cả mọi người giật mình. Ai nấy đều theo bản năng nhìn về phía Phương Chính, trong lòng tự nhủ: “Mẹ nó, hòa thượng này lo chuyện người khác còn chưa đủ sao? Hắn định làm cái gì đây? Đây là định nổi điên sao?”
Nhưng điều khiến bọn họ bất ngờ là, Lưu Dương và đồng bọn chẳng những không quay đầu lại, mà ngược lại còn tăng nhanh bước chân, cố sức tách đám đông để nhanh chóng rời đi! Phương Chính thấy vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, giữa ánh mắt khó hiểu của mọi người liền nhanh chân đuổi theo! Độc Lang định đi theo sau, nhưng bị Phương Chính liếc mắt ra hiệu bảo ở lại trông chừng mẹ con Hà Thanh.
Thấy Phương Chính đuổi theo, Lưu Dương và đồng bọn đồng loạt nhíu mày, cậu của Lưu Dương liền chửi: “Thằng chó má hòa thượng kia vẫn chưa xong sao, thật sự nghĩ là chúng ta sợ hắn sao?”
Vừa nói, cậu của Lưu Dương đã sờ soạng được một tảng đá ở chợ, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Phương Chính nói: “Thằng hòa thượng thối tha, mày muốn làm gì?”
Phương Chính cười nói: “Bần tăng chỉ muốn các ngươi chờ ở đây, mọi chuyện đã có mở đầu thì phải có kết thúc, chi bằng đợi c.ả.n.h s.á.t tới rồi đi?”
“Không có thời gian nói nhảm với mày! Đi!” Lưu Dương thúc giục cậu, cậu hắn gật đầu, cả đám nhanh chóng chạy về hướng đầu chợ nơi đỗ chiếc xe minibus.
Phương Chính thấy thế liền cười hì hì tiến lên trước đầu xe, chắp tay trước n.g.ự.c nói: “Các vị thí chủ, t.h.i.ê.n hạ không có chuyện gì không nói được. Sao không nán lại, nói rõ ràng rồi đi?”
“Nói chuyện với cái đầu m.a mày ấy! Thằng hòa thượng c.h.ế.t tiệt mau cút đi!” Lưu Dương nổi giận mắng.
Phương Chính vẫn không lay chuyển, cười hì hì nói: “Thí chủ, chửi bới người khác là không đúng, sau khi c.h.ế.t sẽ phải xuống địa ngục c.ắ.t lưỡi đấy.”
“Cút mẹ mày đi, xuống cái rắm địa ngục! Trên đời này lấy đâu ra địa ngục? Mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!” Lưu Dương thật sự đang rất gấp gáp.
Phương Chính vẫn nhất quyết không chịu tránh đường, tiếp tục nói: “Thí chủ, trên đời này có thể không có địa ngục, nhưng bần tăng có thể đưa các ngươi xuống đó tham quan, trải nghiệm thử xem.”
“Mẹ nó, thằng đ.i.ê.n! Cút đi!” Lưu Dương chửi rủa, cùng lúc đó mẹ của Lưu Dương ở bên trong nói: “Mau đi thôi, c.ả.n.h s.á.t đến rồi!”
Lưu Dương lập tức bốc hỏa, khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lớn tiếng quát: “Ta không tin ta lùi xe đ.â.m qua, ngươi còn dám đứng đó cản đường!”
“Hắn chắc là hù dọa người thôi, bây giờ đâu ra hòa thượng liều m.ạ.n.g như vậy? Cứ lái đi, hắn chắc chắn sẽ tránh ra thôi!” Cậu của Lưu Dương từ lâu đã thấy Phương Chính ngứa mắt rồi, nếu không phải cân nhắc việc đ.á.n.h không lại c.h.ó của Phương Chính, hắn đã sớm xông lên dạy cho Phương Chính một bài học rồi. Bây giờ nắm bắt được cơ hội, có thể lách qua Độc Lang, kiểu gì cũng muốn nhân cơ hội dọa Phương Chính một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận