Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 378: Mở cán

Thực tế, đúng là như vậy, trong lớp có bạn học bị học sinh lớp khác bắt nạt, cuối cùng đứng ra bênh vực kẻ yếu, giải quyết sự việc đều là những học sinh đội sổ. Như bọn họ đã nói: Học sinh lớp chúng ta, chúng ta có thể bắt nạt, người khác thì không được! Cho nên mới nói, người tốt kẻ xấu, không thể nhìn vào thành tích để phân biệt. Nghĩ đến đây, Phương Chính càng cười tươi hơn, cậu nói kế hoạch với Vương Khôn, Vương Khôn nghĩ ngợi một lúc rồi đưa ra vài điểm bổ sung, hai người vừa đi vừa bàn bạc cuối cùng cũng có được một phương án hoàn chỉnh. Sau đó Vương Khôn chạy về nhà, tắt tivi, loa đài, rồi lôi kéo một đám người lớn bàn về chuyện này, kết quả là, toàn bộ đều nhất trí thông qua! Phương Chính nhìn một đám thanh niên, thiếu nữ đầy nhiệt huyết này, trong lòng cũng tràn đầy chờ mong! Đồng thời trong lòng càng hô lớn: "Ai nói thế hệ trẻ của Trung Quốc hỏng bét? Hỏng bét cái đầu nhà ngươi!" Một ngày trôi qua rất nhanh, ngày mới lại đến. Lỗ Huy đứng ngồi không yên trong phòng khách đi đi lại lại, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Tô Vân, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi.""Hả? Thế tiểu Chính thì sao?" Tô Vân ngẩn người. Lỗ Huy nói: "Không sao đâu, đi thôi, ta chờ ngươi ở dưới lầu." Nói xong, Lỗ Huy đi xuống lầu, vừa xuống lầu, Lỗ Huy liền thấy Vương Khôn cùng những người khác đang đợi. Lỗ Huy suy nghĩ một hồi rồi cắn răng đi qua. Thấy Lỗ Huy đâm đầu đi tới, Vương Khôn, Trần Vĩ mấy người cũng có chút không biết phải làm sao, bọn họ không chỉ một lần xua đuổi Lỗ Huy, mỗi lần đối diện Lỗ Huy đều có một loại cảm giác không được tự nhiên, có một loại cảm giác bị áp bức. Đúng lúc mọi người không biết phải làm sao thì Lỗ Huy đi đến trước mặt Vương Khôn, Trần Vĩ, đột nhiên cúi người 90 độ, rồi nói: "Cảm ơn các ngươi, trước đây là ta sai rồi." Nhìn thấy cảnh này, nghe Lỗ Huy xin lỗi, Vương Khôn, Trần Vĩ và mọi người đều ngây người, đây là tình huống gì? Nhưng rất nhanh bọn họ đã kịp phản ứng, vội vàng lùi lại, các cô gái tiến lên đỡ Lỗ Huy dậy, Vương Khôn lúng túng gãi đầu nói: "Chú à, chú đừng nói vậy, trước đây tụi cháu làm cũng không đúng." Trần Vĩ cũng gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ ừ ừ..." Thấy dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Trần Vĩ, mọi người không nhịn được cười, trong khoảnh khắc, bầu không khí ngượng ngùng tan biến hết. "Chú ơi, chú cùng dì ra ngoài đi dạo đi, hoặc là trốn đi cũng được, còn lại cứ giao cho tụi cháu." cô bé tóc đuôi ngựa nói. "Cảm ơn các cháu." Lỗ Huy trong lòng cũng cảm thấy bùi ngùi, trước đây hắn đối với những đứa trẻ này chẳng hề thân thiện, mặc kệ hắn xuất phát từ suy tính gì, đều quá ích kỷ, quá không có lý lẽ. Đến bây giờ, những đứa trẻ này vẫn không để bụng chuyện trước kia mà giúp đỡ hắn, chuyện này khiến hắn có cảm giác như sống mấy chục năm vô ích, thấy tự ti mặc cảm. Trước kia, hắn xem Vương Khôn và mọi người chỉ là một đám học sinh lêu lổng, bây giờ nhìn lại, hắn chỉ cảm thấy mặt mình đỏ bừng... Ham chơi không phải là người tốt hay sao? Hiển nhiên, câu trả lời là khẳng định! Tô Vân đẩy cửa phòng Lỗ Chính ra, Lỗ Chính vẫn nằm trên giường ngẩn người, Tô Vân đi tới, hắn chỉ nhìn qua một cái rồi thôi. Tô Vân đến đầu giường, nhỏ giọng nói: "Tiểu Chính, ta và ba con ra ngoài một chút, con ở nhà ngoan nhé. Chúng ta sẽ về ngay thôi." Lỗ Chính không lên tiếng, nhưng Tô Vân biết, Lỗ Chính hẳn là đã nghe thấy. Tô Vân thở dài, ra khỏi cửa, xuống lầu, Tô Vân liền thấy Lỗ Huy cùng Vương Khôn và mọi người đang ở chung một chỗ, trong nhất thời có chút mông lung, Lỗ Huy khi nào thì cùng những đứa trẻ mà anh bình thường xem thường này hòa hợp vậy? Lỗ Huy nhìn thấy Tô Vân, cũng không giải thích gì, kéo Tô Vân đi luôn, cũng không đi xa, dù sao hai người đều không yên lòng Lỗ Chính, liền trốn trong góc lén lút nhìn sang sân bóng rổ. Lỗ Huy còn lấy điện thoại di động ra kết nối với camera, để xem nhất cử nhất động của Lỗ Chính. Lỗ Huy tuyệt đối không yên tâm về Lỗ Chính, nhất là gần đây đọc tin tức, có vài đứa trẻ vì uất ức mà chọn tự sát. Điều này càng khiến trong lòng anh bất ổn, cho nên, anh mới bí mật lắp camera, một khi phát hiện tình huống không đúng là tranh thủ thời gian chạy về. Tô Vân cũng không yên tâm chuyện này, cho nên ngay cả công việc cũng không màng, mỗi ngày ở nhà trông coi Lỗ Chính. Cùng lúc đó, Vương Khôn và Trần Vĩ mọi người nhìn nhau, cùng cười, rồi như ong vỡ tổ chạy ra bên ngoài, không lâu sau... Lỗ Chính nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, chính cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Đầu óc cậu như đang chiếu phim vậy, từ lúc còn nhỏ bắt đầu, chạy trước đá bóng, chơi bóng, chạy nhảy chơi đùa... cho đến cái ngày tai nạn xe cộ, sau đó, sau đó thì không có gì nữa. Tất cả đều trống rỗng, cậu không biết những ngày này mình đã trải qua như thế nào. Ngơ ngơ ngác ngác, trước mắt không thấy ánh sáng, cái gì cũng chỉ là màu trắng đen. Nếu như còn có màu sắc khác, đó chính là một màu cam kia, giống như vỏ quýt già cuối thu, đặt dưới đất phơi khô. Nếu như còn có âm thanh, đó chính là âm thanh thình thịch như tiếng nhịp tim. Nhưng mà nghĩ kỹ lại, còn có một loại âm thanh cậu khát khao được nghe thấy, đó là: "Vương Khôn, cái đồ nhà ngươi, đừng có ra vẻ nữa! Hôm nay nhất định phải đánh cho cái tên cha của ngươi tơi tả!""Trần Vĩ, cái đồ nhà ngươi, hôm nay để ngươi biết thế nào là điểm số cao đè bẹp ngươi! Sau này gặp anh trai, để ngươi biết, cái gì gọi là thần bóng rổ!""Phì! Đồ cháu trai nhà ngươi!""Hai người các ngươi đừng chửi nữa, có bản lĩnh thì chiến đi!""Đúng đúng đúng!""Vương Khôn cố lên!""Trần Vĩ cậu là đẹp trai nhất, cố lên!" Bên ngoài đột nhiên ồn ào, những âm thanh quen thuộc, tiếng la hét nhiệt huyết, tiếng hò hét của các chàng trai cô gái, nghe được Lỗ Chính bỗng nhiên tỉnh lại từ trong mộng du, chật vật ngồi dậy, chuyển sang xe lăn, đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, nhưng mà... "Cái này..." Lỗ Chính ngây người tại chỗ. Chỉ thấy trên cửa sổ không biết bị ai phun lên cái gì, mơ hồ không nhìn rõ tình huống bên ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy có một đám người ở trên sân bóng rổ. Từ trước đến nay đều vô cùng bình tĩnh, nhưng vào lúc này Lỗ Chính bắt đầu thấy sốt ruột! Cậu cố gắng đẩy cửa sổ lên, nhưng cửa sổ không đẩy ra được, không đi đứng thuận tiện cậu cũng không lau được cửa sổ. Cùng đường, Lỗ Chính cắn răng, đẩy xe lăn ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên cậu ra khỏi phòng. Nhìn thấy phòng khách quen thuộc, trên tường cậu đang đứng ở đó, ôm bóng rổ, nụ cười rạng rỡ, tự giễu lắc đầu, di chuyển đến cửa sổ phòng khách. Kết quả, khiến cậu phẫn nộ là, cửa sổ phòng khách cũng bị bôi mờ, không nhìn thấy cái gì cả! Lỗ Chính nhịn không được chửi: "Khốn kiếp! Đều là đồ khốn nạn!" Lỗ Chính nhìn cửa một chút, rồi lại nhìn hai chân của mình, suy tư một lúc rồi thấp giọng nói: "Mình sẽ trốn ở trong góc lén nhìn, bọn họ không nhìn thấy mình đâu." Lỗ Chính dường như đã tìm được lý do, liền đi đến mở cửa. Kết quả vừa mở cửa ra, liền thấy một con Đại Bạch cẩu đang ngồi xổm ở trước cửa."Hả?" Lỗ Chính giật mình, chó lớn như vậy, lỡ mà nó nhào lên thì làm sao bây giờ? Nhưng nhìn kỹ lại, con chó này có vẻ hơi quen thuộc. Mỗi ngày Lỗ Chính đều nhìn bóng rổ, Phương Chính cũng xuất hiện ở bên sân bóng, con Đại Bạch cẩu màu bạc này, sao cậu có thể không nhận ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận