Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 463: Đơn giản lý do

"Bị lão cha lão mụ cằn nhằn suốt ba ngày ba đêm, cái này có thể trách ta sao? Lúc ta đăng ký nguyện vọng thì các ngươi đều ở nước ngoài, chẳng ai về giúp ta, tự ta đăng ký, giờ lại trách ta... Thật là..."
"Lên đại học rồi! Trai đẹp ở đó đã sẵn sàng chưa? Bà cô đây đến đây!"
"Cái tên Vương Luân kia, vậy mà nói ta là kẹo da trâu, bám dính lấy hắn, không thoát được! Thật là, ai thèm bám dính hắn chứ! Nếu không phải hành lý nặng quá, ta đã chạy theo hắn làm gì? Không phải chỉ vì lợi dụng hắn làm cu li miễn phí thôi sao? Nhưng mà, vấn đề là, tại sao ta phải kéo theo hai cái rương hành lý, còn hắn thì thảnh thơi thoải mái vác hai cái túi? Ta không phục! Ta là nữ sinh, là một nữ sinh yếu đuối mà!"
"Ngày đầu tiên nhập học đại học, ta đánh hai tên con trai, một mình chấp hai! Thanh danh của ta vang khắp trường, ta nổi tiếng rồi! Bọn họ gọi ta là nữ Bá Vương khoa máy tính, thật là, ta hung dữ vậy sao? Rõ ràng là hai tên kia quá yếu thôi mà..."
"Cái tên Vương Luân kia đúng là Đại Vị Vương mà! Chưa đầy một tháng, tiền ăn đã hết sạch, còn đến ăn chực của ta! Ôi trời... Hắn đi theo, ta còn không dám ăn cơm thịt phần lớn chan nước sốt, lại phải ra vẻ văn tĩnh, ăn mì bát nhỏ, đói quá! Càng quá đáng hơn là, hắn lại còn nói ta trước mặt hắn giả vờ tiểu thư khuê các! Tức quá đi, ta ăn luôn cơm của hắn, thật là sảng khoái, ha! Nhưng mà, một mình tiền ăn, nuôi hai người, đúng là khó khăn... Xem ra, vẫn nên ăn ít lại một chút, nếu không hắn chắc chắn không đủ no, con trai thì tốn nhiều hơn mà, ta ăn ít đi một chút, vừa hay giảm cân luôn... Ta đây có lòng từ bi, xem như nuôi thú cưng vậy."
"Năm thứ ba đại học rồi à! Thời gian trôi nhanh thật, cái này đã sắp tốt nghiệp rồi. Chúng ta đều định về quê hương phát triển, đúng là một chuyện tốt. Cha mẹ thân yêu, mặc dù một năm các người chẳng về được mấy lần, nhưng mà ta vẫn rất nhớ mọi người. Cơ mà cái tên Vương Luân này trước kia không phải hô hào muốn đi Hải thành sao? Thật đúng là đồ kỳ quặc."
"Thôi được rồi, đáp án đã có rồi, hóa ra cái tên đó lại đi theo đuổi cô nàng tóc dài trong lòng hắn là Thiệu Hâm Tú về, đúng là ngày c-hó mà... Ta hỏi hắn thích nàng ở điểm nào, hắn nói với ta, hắn thích mỗi mái tóc dài đó thôi! Tóc dài đẹp lắm sao? Cái tên này từ nhỏ đã thích tóc dài rồi... Nhưng mà..."
"Bàn bạc một đêm, cuối cùng quyết định kế hoạch tỏ tình, tốt thôi, làm anh em tốt, ta vẫn phải ra tay giúp. Nhưng mà sao trong lòng ta khó chịu vậy... Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, đi ngủ!"
"Tính toán một đêm các khoản, tiền của chúng ta không đủ để chống đỡ kế hoạch của mình. Muốn hoàn thành kế hoạch này, xem ra bà cô đây lại phải dùng hết sức bình sinh rồi, ta thật nghi ngờ, rốt cuộc ta là đồng bọn của Vương Luân, hay là mẹ của hắn vậy... Rối quá!"
"Đồ hỗn đản! Anh họ ta vậy mà nói ta đánh đàn violin dở tệ! Chẳng luyện được ra hồn gì cả. Ta không tin, ta quyết tâm, bà cô đây sẽ cứ ăn bám nhà bọn họ, một ngày trừ lúc ăn cơm ra, liền kéo đàn, không tin không làm được!""
"Vai đau, ngón tay đau, lưng cũng đau... Nhưng mà ta vẫn có thể tiếp tục được!""
"Anh họ ta gọi điện thoại cho mẹ ta nói ta bị điên rồi, nói ta cả ngày tập đàn violin không muốn sống nữa, ta là không muốn sống sao? Chẳng phải ta làm thế là vì... Nhưng mà tại sao ta lại phải vì hắn chứ?"
"Anh họ ta phát điên rồi, đưa cây đàn violin cho ta, cầu xin ta, trả lại cho hắn, tốt thôi, ta luyện tập ở nhà vậy.""
"Hàng xóm báo c-ả-n-h s-á-t... Ta quyết định ra bờ biển thử xem. Bên đó cũng có nhiều người thật...""
"Người ở bờ biển càng ngày càng ít đi, sức sát thương của ta vẫn lớn thật đó. Nhưng mà ta tìm được một nơi mới rồi, một bãi đá lởm chởm, không ai lui tới, ta có thể tự do kéo đàn violin. Nhưng mà, chân ta bị cắt trúng chảy máu rồi, đau quá... Nhưng mà ngoài nơi này, ta còn có thể đi đâu nữa chứ? Rất muốn k-h-ó-c... Nhưng mà ta k-h-ó-c cũng chẳng ai thương... Tại sao lại muốn k-h-ó-c chứ..."
"Gặp được một giáo viên Âm Nhạc đại học về hưu, bà ấy bằng lòng nghe ta kéo violin, bà ấy dạy cho ta rất nhiều, bây giờ ta đã có thể hoàn chỉnh kéo được một bản nhạc, ta quả nhiên là thiên tài. Nhưng mà, ta có phải nên đến thăm cô giáo mới của mình, tặng bà ấy chút gì đó không nhỉ? Người ta phải luôn biết cảm ơn mà.""
"Ta tìm được một công việc mới, đi làm ở thủy cung, hắc hắc... Sau một thời gian lăn lộn, quen biết nhiều người cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ.""
"Huấn luyện viên Hàn không tệ, hợp tính, đã dạy ta rất nhiều. Nhưng mà làm trò hề đúng là khó thật, bị trẹo cả chân rồi... Cái tên đáng c-h-ế-t Vương Luân, vậy mà chẳng hề hay biết gì. Ơi ơi, đau cũng phải đi làm, số mình thật khổ.""
"Huấn luyện viên Hàn đã đồng ý giúp ta sắp xếp một buổi biểu diễn cá heo, ha ha... Ta biết ngay, bà cô đây vẫn rất có duyên mà!"
Quyển nhật ký này rất dày, mà mỗi trang nhật ký cũng không dài, có khi chỉ một câu, có khi thì rất lâu mới viết một lần. Trong đó có mấy năm còn bỏ trống... Nhưng lúc Phương Chính sắp khép lại cuốn nhật ký thì phát hiện ở trang cuối cùng vẫn còn một dòng chữ!
Phương Chính nhìn kỹ lại, trên đó viết rõ ràng: "Chẳng lẽ anh không hề nhận ra, cô gái bên cạnh anh, tóc đã dài thật rồi sao?"
Trang giấy này là trang duy nhất bị nhàu nát, như thể bị giọt nước nhỏ làm ẩm.
Phương Chính như thấy một cô gái, ngồi bên cửa sổ, nghe bài hát "Thút Thít Hoa Bách Hợp", nước mắt lưng tròng viết những dòng chữ đó. Nhưng mà, khi ngẩng đầu lên, lại là một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tùy tiện, lại vô cùng xinh đẹp...
Phương Chính gấp quyển nhật ký lại, thở dài nói: "A Di Đà Phật."
Lúc này Hồng Hài Nhi chạy đến, hỏi: "Sư phụ, thế nào rồi?"
Phương Chính gật đầu nói: "Hiểu rồi, con cảm thấy, nên làm thế nào?"
"Con cảm thấy, Đinh Ninh hợp với Vương Luân hơn. Bọn họ mới là một đôi!" Hồng Hài Nhi nói ngay.
"Sao con lại thấy vậy?" Phương Chính hỏi.
Hồng Hài Nhi quả quyết trả lời: "Cô ấy tốt với con!"
Phương Chính: "..."
Hồng Hài Nhi ngạc nhiên nói: "Sư phụ, sao thầy lại có vẻ mặt đó? Con nói sai sao? Đương nhiên là phải giúp người tốt với mình rồi, lẽ nào lại giúp người không quen biết?"
Phương Chính vậy mà không phản bác được, đạo lý kia tuy hơi sai lệch, nhưng cũng có lý đấy chứ! Nhưng phải giúp như thế nào đây? Tình cảm cái thứ này, thật không thể ép buộc được, nếu Vương Luân không thích Đinh Ninh, Phương Chính cũng không thể cầm gậy đánh hắn bắt phải khuất phục được... Xem ra, vẫn là phải thăm dò kỹ thái độ của hai bên mới được.
Nghĩ đến đây, Phương Chính đứng dậy nói: "Tịnh Tâm, lát nữa chúng ta sẽ làm như này."
"A... A? Sư phụ, thầy không sợ làm hỏng chuyện à?" Hồng Hài Nhi kêu lên: "Chị Đinh Ninh xem trọng chuyện này như vậy, nếu mà làm hỏng, chắc chắn chị ấy sẽ tức c-h-ế-t mất..."
Phương Chính nói: "Sẽ không, có một số thứ, vẫn luôn cần phải cho cậu ta nhìn thấy."
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Phương Chính không vội nói cho Đinh Ninh chuyện mình xem nhật ký, ba người ngồi bên bờ biển, ngắm nhìn biển cả, trên bầu trời một vầng thái dương đang dần lụi tàn, chậm rãi lặn xuống đường chân trời, đây là lần đầu tiên Phương Chính nhìn mặt trời lặn ở biển, phải nói là, hắn rất thích cái cảm giác này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận