Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 490: Nháo quỷ

"Ngươi về trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình." Giọng của Lý Tĩnh Sơ có chút run rẩy, chuyện trước mắt quá kỳ quái.
Phương Chính gật đầu nói: "Đã vậy, bần tăng đi ra ngoài. Đúng, lãnh đạo, bần tăng ở chùa chiền một thời gian, biết một chút chuyện linh dị. Trong phòng cô còn có không ít người...".
"Nói nhảm gì đó? Ra ngoài!" Lý Tĩnh Sơ nghe vậy thì giật mình, cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.
Phương Chính lại bồi thêm một câu: "Bần tăng nghe người ta nói, khi một mình ở nhà, nếu không có ánh sáng, trên tường sau lưng cô sẽ hiện ra một khuôn mặt, hắn sẽ nhìn cô chằm chằm...".
"Ra ngoài! Chúng ta là những người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, về sau không được nói mấy lời này nữa!" Lý Tĩnh Sơ thực sự nổi nóng, nghĩ đến chuyện cái chén và những việc đã làm, lòng nàng có chút run sợ.
Phương Chính cười cười rồi đi ra ngoài.
Phương Chính vừa đi, Lý Tĩnh Sơ vội vàng đi tới, đóng cửa lại, rồi đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào tường, chẳng có gì cả. Lý Tĩnh Sơ âm thầm thở phào, rồi nhìn lên bàn, sợ đến ngã phịch xuống đất! Vì trên mặt bàn, toàn là nước! Trên mặt đất cũng toàn là nước!
"Cái này... Đây là sao?" Lý Tĩnh Sơ thực sự hoảng sợ, nàng nhớ rõ ràng, lúc đổ nước, chén nước không bị tràn ra. Sao mới chớp mắt mà chỗ nào cũng có nước? Thật quá linh dị! Quá kỳ quái! Nàng nào biết, thứ nước nàng thấy, là do cái tên vô lương nào đó rút lại thần thông, để nàng thấy được cảnh tượng chân thực thôi.
Phương Chính nghe tiếng phía sau lưng, huýt sáo một khúc nhạc nho nhỏ rồi về phòng.
Đến bữa tối, Lý Tĩnh Sơ không ra ăn, Từ Dần hiếu kỳ đi tìm Lý Tĩnh Sơ, kết quả bị đuổi ra, đụng phải một cú đau điếng vào mũi.
Ăn cơm xong, trời dần tối, Phương Chính lướt qua người Từ Dần, khẽ nói: "Từ thí chủ, bần tăng thấy có người đang theo dõi ngươi".
Từ Dần nhướng mày: "Ai?"
"Nhìn không rõ, chắc không phải là người sống." Phương Chính nói.
"Phương Chính! Ngươi là đồ con buôn, không phải hòa thượng, bớt nói những chuyện ma quỷ này đi." Từ Dần lạnh lùng hừ một tiếng rồi đi.
Phương Chính nhìn theo bóng lưng Từ Dần, nhếch mép cười rồi về phòng.
Dù Từ Dần nói đầy lý lẽ, khí thế mười phần, nhưng mà hắn có thật sự khí thế mười phần không? Từ Dần thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn... Không biết vì sao, bị Phương Chính nói vậy, hắn cũng cảm thấy có ai đang theo sau mình.
Từ Dần mở cửa định vào nhà, lúc này trên tấm cửa kính, nhìn thấy một bóng người đứng phía sau! Có chút quen, nhưng lại không nhớ ra là ai, Từ Dần đột nhiên quay đầu lại, trống trơn, chẳng có gì cả.
Từ Dần nuốt một ngụm nước bọt, tay có chút run. Quay đầu nhìn vào cửa kính, bên trong không có ai, nhưng nhìn kỹ thì như có cái gì đó đang lay động bên trong. Từ Dần tiến lại, cẩn thận nhìn, cẩn thận nhìn...
Vật thể đó đột nhiên áp sát vào, Từ Dần sợ hết hồn suýt nữa thì hét lên, nhưng khi khuôn mặt kia gần lại, thì nhận ra rõ là Tống Khả Linh!
Sau đó cửa phòng mở ra, Tống Khả Linh kỳ lạ nhìn Từ Dần: "Anh, anh làm gì vậy? Ở ngoài cửa lén la lén lút...".
"Đừng nhắc đến quỷ nữa." Từ Dần ôm ngực, thở phào một hơi, vội đi vào nhà.
Cái ổ buôn bán đa cấp thường tám giờ tối mới được phép bật đèn, đương nhiên nếu có người mới đến thì có thể bật đèn sớm hơn. Hiện tại Phương Chính nộp tiền rồi, không tính là người mới, cho nên đèn đều tắt. Điều này làm cho, người bên ngoài nhìn vào trong phòng thì không rõ, còn người trong phòng nhìn ra ngoài thì vẫn rõ một chút.
Trong phòng tối đen, một đám người đang ngồi, những người đã được tin tưởng thì đang dùng điện thoại trả lời tin nhắn tuyển dụng. Còn có người thì đang nói chuyện, đăng tin tuyển người, tất cả đều bận rộn.
Từ Dần thấy mọi người, trong lòng cũng an tâm phần nào. Trở về chỗ ngủ của mình định ngồi xuống, thì thấy có người đang ngồi trên giường hắn, ôm đầu, không biết làm gì.
Từ Dần nhướng mày, giận dữ nói: "Ngươi ngồi trên giường ta làm gì? Không có quy củ, tránh ra".
Nghe Từ Dần nói, cả phòng đều nhìn về phía Từ Dần, Tống Khả Linh cũng kinh ngạc, vỗ vỗ Từ Dần, Từ Dần quay đầu, Tống Khả Linh hỏi: "Từ Dần, anh nói chuyện với ai vậy? Trên giường anh có ai đâu".
Từ Dần run lên, đột nhiên nhìn vào giường mình, trống rỗng, không có ai! Khoảnh khắc đó, Từ Dần chỉ cảm thấy, lông tơ trên người đều dựng lên! Da gà nổi lên một loạt, toàn thân lạnh toát!
"Mọi người... Vừa nãy không thấy ai ở trên giường tôi sao?" Từ Dần run rẩy hỏi Tống Khả Linh.
Tống Khả Linh cũng hơi sợ: "Anh đừng có nói lung tung, thật sự không có ai... Anh thực sự thấy ai sao?"
"Chắc là ảo giác thôi." Từ Dần xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Ngay lúc đó, Tống Khả Linh đột nhiên mặt tối sầm, cười nham hiểm nhìn Từ Dần, giọng khàn khàn, đủ cho hai người nghe: "Chắc là ma quỷ."
Từ Dần thấy cảnh này thì sợ hãi, lập tức đá Tống Khả Linh ngã xuống đất, nhanh chân chạy đi bật đèn!
Đèn vừa bật, thì thấy Tống Khả Linh ôm bụng, kêu la: "Từ Dần, anh đá em làm gì? Đau chết đi được.".
"Rốt cuộc cô là ai?" Từ Dần vô cùng hoảng sợ hét lên.
"Tống Khả Linh đây! Anh ngốc hả?" Tống Khả Linh nói.
Từ Dần trừng mắt nhìn Tống Khả Linh, xác định là Tống Khả Linh thật, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, lau mồ hôi nói: "Vừa nãy cô nói gì, cô không biết sao?".
"Không nói gì mà?" Tống Khả Linh ngơ ngác nhìn Từ Dần.
Từ Dần nói: "Mọi người đâu? Mọi người có nghe thấy cô ấy vừa nói gì không?".
Mọi người trong phòng đều lắc đầu, ra vẻ không nhìn thấy, nghe thấy gì cả.
Lòng Từ Dần càng rối loạn, hắn có cảm giác, dù có rất nhiều người, nhưng những người này không giúp được gì cho hắn! Có thứ gì đó đang tìm hắn!
"Từ Dần, rốt cuộc anh sao vậy?" Tống Khả Linh lo lắng hỏi.
"Đừng hỏi nữa." Từ Dần rút một điếu t·h·u·ố·c ra hút, hắn không biết nên nói như thế nào. Đúng lúc này, đèn bỗng nhấp nháy, lúc sáng lúc tối...
Thần kinh Từ Dần căng thẳng trong nháy mắt, toàn thân như rơi vào hầm băng, hắn cảm thấy rõ ràng, có người phía sau đang hà hơi lạnh vào gáy! Có người thì thầm vào tai hắn: "Còn nhớ ta không? Ta là Tề Lệ Nhã!"
Từ Dần giật mình đứng bật dậy, đột nhiên quay đầu, đồng thời kêu lên: "Sau lưng tôi có người!"
Kết quả trên tường thực sự có một người! Vách tường nhô lên, thành hình một bóng người, tựa như là một người phụ nữ!
Nhưng điều làm Từ Dần suy sụp chính là, những người khác nhìn nhau, như thể không nhìn thấy gì! Ồn ào hỏi: "Anh, anh nói gì vậy? Không có ai mà?".
"Đúng vậy, anh, không ai mà."
"Thực sự có người mà..." Từ Dần sắp khóc, vì hắn thấy, Tề Lệ Nhã đang cười với hắn, cười rất đáng sợ!
Từ Dần hoảng sợ kêu lên: "Tôi không g·i·ế·t cô, cô cũng không có c·h·ế·t mà! Cô rốt cuộc là cái gì vậy... Ô ô ô... Tôi biết, cô là Giang An! Có phải không? Cô là Giang An! Nếu cô không chạy, tôi đã không đuổi bắt cô, nhiều nhất... Nhiều nhất đ·á·n·h cô một trận. Tôi chỉ hù dọa cô thôi, không có ý đẩy cô xuống vực đâu mà... Nếu cô nộp tiền, tôi cũng không cần ngày nào cũng đ·á·n·h cô, cũng không cần hù dọa cô... Ô ô...".
Bạn cần đăng nhập để bình luận