Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1407: Yêu quái cùng người

Chương 1407: Yêu quái và con người Bên cạnh có Đạo môn, Lý Đạo sau khi dẫn mọi người tham quan xong những tảng đá kia, mở lời: "Bên này là phòng nghỉ, mọi người vào nghỉ ngơi một chút, đợi ta ở đây nhé, đừng đi lung tung."
Phương Chính nghe xong, hai mắt trợn lên, cái tên Lý Đạo này đầu óc đúng là không được tốt. Vừa nãy còn bảo tùy ý tham quan, chớp mắt liền thành đừng đi lung tung, ở lại đây đợi.
Các du khách có vẻ cũng không để ý, ào ào đi theo vào trong phòng.
Phòng rất lớn, là một hội trường, bên trong có ghế, mọi người nhao nhao bỏ túi xuống, ngồi xuống. Có người đi lấy nước uống, có người thì đang dùng điện thoại.
Phía trước có một bục giảng, cạnh bục giảng có một cái TV, trên TV đang phát toàn bộ một đoạn video phỏng vấn, nhìn dấu hiệu thì đó là một đài truyền hình rất lớn, vô cùng có uy tín. Lão nhân được phỏng vấn ở trên, chính là người đàn ông treo ảnh bên ngoài.
Lý Đạo vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, nói: "Mọi người ở đây chờ một lát, tôi đi ký đơn trước. Trong thời gian chờ ký đơn này, mọi người có thể sẽ rất nhàm chán, hơn nữa, cũng muốn xứng đáng các kim chủ, cho nên, tôi sẽ để cho vị nữ sĩ bên cạnh đây giới thiệu sơ qua về công ty đá ngọc đỏ sậm của chúng tôi."
Một người phụ nữ trông rất chín chắn bên cạnh mỉm cười, bước lên bục giảng, vừa lên đã nói: "Chào mọi người, tôi họ Trần, Trần trong tai đao Trần. Đầu tiên, tôi xin đại diện cho công ty trách nhiệm hữu hạn đá ngọc đỏ sậm chào mừng mọi người đến đây. Tôi biết, mọi người có thể lo lắng tôi sẽ ở đây chào hàng gì đó, tôi có thể cam đoan trước với mọi người rằng, nơi này chúng tôi không chào hàng bất cứ thứ gì, cũng không bán bất cứ thứ gì."
Mọi người nghe được thế, cảm giác phản cảm rõ ràng dịu đi không ít, không còn căng thẳng nữa.
Hồng hài nhi thấp giọng hỏi Phương Chính: "Sư phụ, cái này trông không giống lừa đảo a."
Phương Chính sờ đầu Hồng hài nhi nói: "Ngươi trông cũng không giống yêu quái, yêu quái mà đến cả biến hóa chi thuật cũng không biết thì còn làm ăn gì?"
Hồng hài nhi im lặng...
Phương Vân Tĩnh bên cạnh nghi ngờ nhìn hai người, như là đã nghe thấy cái gì đó.
Phương Chính và Hồng hài nhi tranh thủ thời gian đổi chủ đề, Hồng hài nhi nói: "Ba ba, yêu quái đáng sợ không? Có ăn thịt người không?"
"Có yêu quái đáng sợ, cũng có yêu quái rất đáng yêu." Phương Chính nói.
Nghe thấy hai người nói bậy, Phương Vân Tĩnh thu ánh mắt về.
Phương Chính và Hồng hài nhi nhẹ nhàng thở ra, suýt nữa thì lộ tẩy.
Lúc này, trên bục giảng, người phụ nữ họ Trần đã bắt đầu giới thiệu bối cảnh văn hóa của công ty đỏ sậm.
"Người sáng lập công ty của chúng ta là Lý tiền bối tiên sinh, cũng chính là chủ tịch hiện tại của chúng ta, lão tiên sinh... Hiện tại công ty chúng ta là nhà cung cấp đá Kê Huyết lớn nhất cả nước, cung cấp cho 80% thị trường cả nước, trên toàn thế giới cũng chiếm một tỷ lệ không nhỏ, đặc biệt là có sức ảnh hưởng lớn ở Đông Nam Á... Mọi người xem trên TV kia, đó là đài truyền hình uy tín phỏng vấn chủ tịch, tôi có thể nói dối, nhưng truyền thông uy tín thì sẽ không nói dối đúng không? Chủ tịch cả đời tận lực với ngọc thạch nước nhà, và việc phát hiện ra các loại ngọc thạch cực phẩm... Thực tế, chủ tịch có thể đã sớm về hưu rồi, nhưng chủ tịch cảm thấy kiếm được tiền, giàu có rồi, còn phải đóng góp cho xã hội nữa. Thế nên, mới có lần tài trợ cho hoạt động du lịch GL này. Mọi người bỏ ra ít tiền, vừa được du ngoạn Quế Lâm, ăn ngon, chơi vui, mang về lại là tấm danh thiếp của GL, tiếng tăm tốt đẹp. Cho nên, hi vọng mọi người chơi vui vẻ, chơi thật cao hứng, sau khi về nhà thì giúp GL, cũng giúp chúng tôi tuyên truyền thêm..."
Đúng lúc này, cửa mở, một người đàn ông bước vào, nghiêm túc nói: "Tiểu Trần, Lý tổng sắp tới rồi, dặn tôi báo cho cô biết, không được chào hàng, bất kỳ hình thức chào hàng nào cũng không được!"
Tiểu Trần vội gật đầu nói: "Tôi biết, chắc chắn không chào hàng."
Người đàn ông rời đi, cửa đóng lại.
Tiểu Trần lòng còn sợ hãi vỗ ngực một cái, nói với mọi người: "Mọi người nghe cả rồi đấy, công ty chúng tôi thực sự sẽ không chào hàng đâu."
Mọi người cười theo.
Tiểu Trần cười nói: "Mọi người vận may không tồi, vừa khéo lại gặp thiếu đông gia chúng tôi ở đây, thiếu đông gia tính tình rất hào sảng, mỗi lần tới, đều sẽ tặng chút đồ. Hy vọng mọi người đều gặp được may mắn đó nhé."
Lúc này Phương Chính mới biết, người đến là người kế nghiệp của công ty này, siêu cấp phú nhị đại.
Hồng hài nhi cũng ngồi thẳng người, thở phì phò, thầm nghĩ: "Phú nhị đại... Có ta giàu không? Núi nhà ta còn to hơn cả Trung Quốc, tiểu yêu nhà ta mấy cái ức, linh sâm nhà ta thì như củ cải."
Phương Chính đưa tay đánh cho hắn một cái: "Khoe của dễ bị đánh chết."
Hồng hài nhi lúc này mới mím miệng, ủy khuất nói: "Chỉ là không quen nhìn người khác trang bức thôi."
"Vị đại ca này, đối với trẻ con phải có kiên nhẫn, đừng có đánh mãi. Mà lại, đánh cũng đừng đánh đầu, dễ đánh ngốc." Phương Vân Tĩnh thấy Phương Chính đánh Hồng hài nhi mấy lần rồi, mỗi lần đều đánh đầu, có chút đau lòng thay Hồng hài nhi liền nhắc nhở Phương Chính.
Hồng hài nhi nghe vậy, lập tức nháy mắt ra hiệu với Phương Chính, Phương Chính một tay kéo hắn lại, đánh vào mông mấy cái bốp bốp, nói: "Ừm, ngươi nói có lý, đánh mông xúc cảm tốt hơn nhiều."
Phương Vân Tĩnh mặt mộng bức, như đang nói: Đây không phải con ruột sao?
Phương Vân Tĩnh nhìn sang Hồng hài nhi, đứa trẻ ngốc này bị đánh nhiều như vậy rồi mà không kêu đau, lại còn mặt mày hớn hở, trong lòng thầm nghĩ: Xong, đánh cho choáng váng rồi.
Hồng hài nhi một mặt bất đắc dĩ nói: "Cha ta đầu óc không tốt, quen rồi sẽ tốt thôi."
Phương Chính vội vàng đè hắn xuống, lại đánh vào mông ba cái.
Hồng hài nhi vẫn không kêu đau, hắc hắc cười vui vẻ.
Phương Vân Tĩnh nhìn hai người với ánh mắt như nhìn hai kẻ ngốc, tràn đầy đồng cảm.
Phương Chính và Hồng hài nhi đành giả bộ không hiểu, làm như không thấy gì.
Đang cãi nhau thì cửa mở, một người đàn ông trẻ tuổi cung kính mở cửa, cúi đầu, sợ hãi mời một người đàn ông tiến vào.
Người đàn ông kia mặc rất cầu kỳ, tóc xịt keo không biết bao nhiêu lớp, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ, nhìn người với ánh mắt đầy xâm lược, như là người thượng đẳng nhìn kẻ hạ đẳng.
Thấy người đàn ông tiến vào, tiểu Trần vội nhường lại vị trí giảng bài, cung kính nói: "Giám đốc tốt."
Người đàn ông kia căn bản không để ý tới anh ta, mà là đầy vẻ bá đạo đứng trên bục giảng, nhìn xung quanh các du khách, hai tay chống lên bàn, khẽ gật đầu nói: "Chào mọi người, tôi tên Lý Thiệu Thông, là giám đốc của công ty này. Mọi người chắc chắn sẽ rất hiếu kỳ, tại sao tôi không nói chuyện với tiểu Trần mà lại trực tiếp nói với mọi người, có phải quá xem thường người khác, quá kiêu ngạo không?"
Các du khách không ai tiếp lời, rõ ràng cũng bị khí thế của người này đè ép, đồng thời mọi người cũng không muốn gây chuyện.
Tiểu Trần thì sợ đến mức không dám hó hé gì.
Lý Thiệu Thông nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, tôi nghe có người báo cáo rằng, có người ở địa bàn của tôi chào hàng cho khách! Tôi rất tức giận, vô cùng tức giận! Nên tôi từ JND bay về đây xem, rốt cuộc là ai dám ở địa bàn của tôi chào hàng cho khách! Các vị, tôi thấy phần lớn những người đang ngồi đây đều lớn tuổi hơn tôi, nhưng đừng xem thường tuổi nhỏ của tôi nhé, Lý Thiệu Thông tôi đây không dám nói gì, chỉ là kiến thức thì không thua kém các vị đâu. Tôi mười hai tuổi đã theo cha tôi ở Đông Nam Á mở sòng bạc, khai thác mỏ rồi, đã trải qua nhiều chuyện, không ít đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận