Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1287: Nhất Chỉ sơn lại muốn lửa

Chương 1287: Nhất Chỉ sơn lại muốn náo nhiệt.
Dù cho có một bộ phận du khách cũ đã nhìn qua cảnh tượng này và không thấy mới mẻ, nhưng đối với du khách mới mà nói, nó vẫn rất mới mẻ! Đối với mọi người trên khắp Trung Quốc mà nói thì cũng y như vậy!
Vì thế, người đến Nhất Chỉ tự không chỉ ngắm nhìn chuông cổ mộ cổ, cũng không chỉ ngắm nhìn Thiên Long đầm sương mù, sự tĩnh lặng của Nhất Chỉ tự, sự kỳ diệu của cây bồ đề và ngóng trông tấm bia dược vương thần bí. Lại có thêm một nơi để quan sát rừng trúc Hàn thanh tú.
Đương nhiên, mục đích của mọi người khi nhìn rừng trúc, chính là nhìn xem tên ngốc trong đó mới là điều trọng điểm.
"Nghe nói chưa? Phương Chính đại sư đang điêu khắc trong rừng trúc đó, rất nghiêm túc, đã nhiều ngày rồi."
"Ta cũng nghe nói, nhưng không biết hắn đang điêu khắc thứ gì."
"Dù sao chắc chắn không phải đồ phàm tục, ta nghe nói, Mã sư phó, người được coi là bậc thầy điêu khắc giỏi nhất của Nhất Chỉ thôn, cũng chỉ là đệ tử của Phương Chính mà thôi. Mã sư phó nói, những gì ông học được chỉ là chín trâu mất sợi lông."
"Cái gì? Tác phẩm của Mã sư phó hiện giờ cũng có giá mấy vạn tệ trở lên, thậm chí những tác phẩm tốt còn lên đến mấy chục vạn! Vậy mà tác phẩm của ông ấy, chỉ là chín trâu mất sợi lông so với tác phẩm của Phương Chính đại sư? Vậy Phương Chính đại sư đang điêu khắc cái gì? Mất nhiều thời gian và công sức như vậy, chậc chậc... e là phải đến trăm vạn tệ mất?"
"Ngươi biết cái gì? Phương Chính trụ trì là người có thần thông, là hiện thân của Bồ Tát nơi trần thế, trên thế giới này chỉ có một không hai! Sau này còn xuất hiện dạng tăng nhân như vậy nữa hay không còn khó nói! Có thể nói đây là tác phẩm điêu khắc mà Phật Tổ lưu lại ở nhân gian, đây mới chính là nơi trân quý thực sự! Không vì cái gì khác, chỉ dựa vào danh tiếng của Phương Chính, tác phẩm điêu khắc này, e là đến ngàn vạn tệ chứ không ít!"
"Nếu đại sư có nhiều tác phẩm thì giá cả có lẽ không tăng. Còn nếu sản lượng thấp, thì vật này lưu truyền về sau, mấy đời sau nữa chắc chắn sẽ vô giá!"
...
Các loại thuyết pháp không thống nhất, nhưng không ai phủ nhận giá trị của món đồ mà Phương Chính đã bỏ nhiều công sức ra làm!
Thế là, mỗi ngày đều có vô số người vươn cổ ra nhìn vào bên trong, ý đồ tìm ra chút gì đó.
Độc Lang chỉ là không cho mọi người quấy rầy Phương Chính, nếu như ở khoảng cách khá xa mà nhìn thì hắn cũng sẽ không ngăn cản.
Vì thế, rất nhiều người đều tự mang thiết bị, ống kính dài để quay chụp từ xa… Thế là, trên mạng cũng bắt đầu xuất hiện một vài tấm ảnh.
"Đây là cái gì?"
"Giống như là từng mảnh từng mảnh vảy cá."
"Không đúng, giống như là áo giáp của tướng quân thời cổ đại…"
"Cũng không đúng, hoa văn trên này thật là kỳ lạ, dường như nó là hình vẽ kết hợp giữa các mảnh giáp với nhau. Đáng tiếc là không nhìn thấy toàn cảnh..."
"Ta không hứng thú với hình vẽ, ta chỉ cảm thấy hứng thú với đám trúc lạnh này! Cái này sao lại là cây trúc chứ, rõ ràng chính là một cơ thể sống bằng ngọc thạch mà!"
"Thật là đẹp!"
...
Thế là mọi người từ việc thảo luận Phương Chính đang làm gì, lại quay trở về thảo luận phẩm chất của trúc lạnh.
Cùng lúc đó, một đoạn quảng cáo phá vỡ sự bình tĩnh của tất cả mọi người, bởi vì quảng cáo này trực tiếp được phát sóng vào khung giờ vàng trên mấy đài truyền hình đang náo nhiệt nhất!
Đó là cảnh quay toàn cảnh Nhất Chỉ sơn, Nhất Chỉ tự và rừng trúc Hàn… Tiếp theo hình ảnh chuyển, bên trong rừng trúc Hàn, một người phụ nữ vô cùng tao nhã đang pha trà, có điều thứ cô cầm lại không phải là lá trà bình thường, mà là một loại lá trà khô héo, trông như cỏ dại.
"Phụt! Xem phong cảnh Nhất Chỉ tự lâu như vậy, cứ tưởng sẽ có thứ gì tốt, kết quả lại chỉ có một nhúm cỏ như vậy… Mấy người này đúng là phí tâm tư, muốn mượn danh tiếng của Oai đại sư ở Nhất Chỉ tự để phát tài, cứ nói thẳng ra là được rồi mà. Đáng tiếc là làm cả thiên hạ bị một vố lừa. Sư phụ, người xem đây là loại trà gì?" Một nam tử một bên thuần thục pha trà, một bên đắc ý bình luận.
Bên cạnh một vị lão nhân, cũng đang ngồi đó, điềm tĩnh thản nhiên, sắc mặt hồng hào, mái tóc bạc lộ rõ tinh thần phấn chấn, trong lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên lại có dáng vẻ ung dung, khí phách hơn người. Cùng là một động tác nâng chén trà lên nhưng so với những người trẻ tuổi lại tốt hơn nhiều.
Lão nhân nghe người trẻ tuổi nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, rồi khẽ lắc đầu nói: "Vi sư đi khắp nơi nam bắc, nếm qua rất nhiều loại trà khác nhau, không dám nói đã nếm hết các loại, nhưng phần lớn cũng đã nếm thử qua. Thế nhưng loại trà này... vi sư chưa từng thấy."
Nam tử cười nói: "Đến cả sư phụ cũng không biết, vậy chắc chắn là sản phẩm mới rồi. Mấy năm nay rất nhiều người cứ thổi phồng trà khái niệm, cuối cùng thì cũng chỉ là đồ bỏ đi!"
Lão nhân đang muốn gật đầu thì con ngươi đột nhiên giãn lớn!
Nam tử thấy lão nhân như vậy, cũng quay sang nhìn, chỉ thấy trong quảng cáo, người phụ nữ lấy lá trà bỏ vào một ấm nước đang sôi, ngay lập tức, giống như phép thuật.
Những lá trà khô như cỏ dại, chẳng có gì đặc biệt về hình dáng, vừa hút đủ nước, trong nháy mắt liền hồi phục, màu khô héo rút đi, biến thành màu xanh nhạt, những chiếc lá đang cuộn mình bung ra thành những mầm non! Cứ như là được hồi sinh!
"Cái này..." Nam tử ngạc nhiên nói: "Đây chẳng lẽ là cái loại trà mới, mọc ở trên cây, chết trong nồi, sống trong nước non xanh nước biếc?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Không phải! Trà non xanh nước biếc là một loại trà khổ đinh, loại trà này ta đã nếm thử qua nhiều, sẽ không không nhớ được dáng vẻ của nó. Hai loại hoàn toàn khác nhau!"
Nam tử vừa muốn mở miệng, người phụ nữ trong quảng cáo đã nâng ấm trà lên, đưa ra chỗ ánh sáng nhìn vào.
Nam tử nhíu mày nói: "Cách pha trà này không đúng quy trình rồi..."
"Đừng nói chuyện, nhìn!" Lão nhân lộ rõ sự kích động, cẩn thận quan sát lá trà trong suốt trong ấm trà trên TV, những lá trà đó dưới ánh mặt trời lại lấp lánh long lanh, mỗi một lá trà đều giống như tác phẩm điêu khắc bằng ngọc thạch của một bậc thầy! Điều kỳ diệu hơn nữa là bên trong lá trà, dường như có chất lỏng màu xanh lục, đẹp mắt, khiến người ta theo bản năng liếm liếm đầu lưỡi, muốn nếm thử xem hương vị.
Người phụ nữ rót lá trà vào chiếc chén trà có đáy đen viền trắng, nước trà trong vắt, xung quanh chén trắng muốt, dưới đáy màu đen giống như đất, những lá trà xanh biếc rơi xuống bên trên, giống như cây quý mọc trên mảnh đất đen, tất cả khiến cho ai xem cũng phải sáng mắt lên!
Sau một khắc, trên hình ảnh cuối cùng xuất hiện mấy chữ: "Trà Hàn Trúc, cảm giác như ngọc phẩm."
"Đẹp thì đẹp thật, nhưng chưa chắc đã dễ uống." Nam tử thầm nói.
Đã thấy sư phụ của hắn đột nhiên đứng dậy, nhấc chân đi!
Nam tử kêu lên: "Sư phụ người đi đâu vậy?"
"Đến Nhất Chỉ tự, uống trà!" Lão nhân đẩy cửa đi ra ngoài.
"Sư phụ đợi con với!" Nam tử vội vàng đứng lên đuổi theo.
Nhưng mà sư đồ hai người cũng không hề hay biết, phía sau quảng cáo còn có một đoạn văn: "Trà Hàn Trúc cực phẩm, mỗi năm chỉ có một cân, còn quý hơn đại hồng bào, vượt qua cả sự xa xỉ của vàng bạc."
Không chỉ có hai sư đồ kia, sau khi quảng cáo bùng nổ, rất nhiều người thích thưởng thức trà cũng bắt đầu nghe ngóng khắp nơi xem chỗ nào bán trà Hàn Trúc.
Kết quả, một đám người bị làm cho thèm thuồng phát hiện, trên thị trường căn bản không có loại trà này để bán!
Ngay lúc mọi người hô hào bị lừa gạt thì có một tin tức từ Đông Bắc truyền đến: "Hội chợ trà Hàn Trúc sắp được tổ chức tại huyện Tùng Vũ, mời chào các nhà phân phối."
Nghe được tin tức này, vô số nhà phân phối hoặc những người yêu thích thưởng thức trà đã lũ lượt kéo nhau đến, nhất thời, huyện Tùng Vũ trở nên náo nhiệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận