Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1185: Sống Lôi Phong

Phương Chính cười nói: "Cái này đích xác là mục đích của hắn."
"Vậy ngươi trả hết nợ?" Hồng hài nhi hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Nhân quả nhân quả, nguyên nhân gây ra tại bần tăng, cái quả này tự nhiên cũng muốn bần tăng đi gánh. Kỳ thí chủ cũng tốt, người ở phía trên cũng được, có hay không bọn họ ra mặt, chuyến này, bần tăng đều phải đi. Thiên đạo tuần hoàn, nhân quả lặp đi lặp lại, công ty Gaia làm quá mức, là muốn gặp báo ứng."
Hồng hài nhi nghe xong, mắt lập tức sáng lên, nói: "Sư phụ, nếu là đập phá quán, vậy mang ta đi đi! Chúng ta thế nhưng là giúp quốc gia làm việc, Nhất Chỉ chùa của chúng ta, ai dám đến làm ầm ĩ? Ta có hay không ở đều không sao. Huống chi, còn có sư đệ cá ướp muối nữa."
Phương Chính cười nói: "Ngươi muốn cùng đi?"
Hồng hài nhi liều mạng gật đầu.
Phương Chính nói: "Vậy thì theo đi thôi."
"Đa tạ sư phụ!" Hồng hài nhi nghe xong, lập tức vui như điên, hắn ở trên núi bị nghẹn quá lâu, đã sớm muốn ra ngoài chơi. Hai lần trước, Phương Chính là trộm đi, lại thêm chùa chiền thiếu người, bây giờ cuối cùng có thể đi ra, hắn sao có thể không vui vẻ?
Phương Chính cười ha hả nhìn hắn nhảy nhót ở đó, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Mang cái đại yêu quái này đi công ty Gaia, không biết bọn họ chịu nổi không. . .
Nhưng rất nhanh Phương Chính liền bỏ những ý niệm vô dụng này, niệm kinh, ăn cơm, một ngày cứ thế trôi qua.
Kỳ huyện trưởng hiệu suất rất nhanh, sáng ngày thứ hai đã chạy tới, mở miệng vào thẳng vấn đề: "Bên YDL đã đồng ý cho ngươi nhập cảnh, nhưng mà, ta nghe nói bên đó có vẻ không mấy hữu hảo. Lần này thả ngươi nhập cảnh, e rằng sẽ có không ít phiền phức."
Phương Chính sợ nhất là không cho hắn nhập cảnh, đã có thể nhập cảnh, phiền phức? Chẳng lẽ còn có chuyện gì phiền phức hơn mang theo một yêu quái hay sao?
Đồng thời Kỳ huyện trưởng nói: "Mặt khác, Tịnh Tâm hộ khẩu thường trú ở huyện Tùng Vũ, Nhất Chỉ chùa. Sau này hắn không còn là người không có hộ khẩu, đây là hộ chiếu của hắn."
Phương Chính trước đó ra nước ngoài, hộ chiếu đã làm xong từ lâu, cũng không cần Kỳ huyện trưởng quan tâm.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, lên xe của Kỳ huyện trưởng một đường chạy đến Hắc Sơn thị, từ Hắc Sơn thị chuyển tàu cao tốc đến sân bay Xuân Thành, sau đó bay đến Tứ Cửu thành, sau đó trực tiếp có chuyến đặc biệt kéo bọn họ lên máy bay, Phương Chính nhìn, chà, không hổ là vì nước làm việc, trực tiếp là khoang hạng nhất! Ngồi ở trong ghế thoải mái, Phương Chính híp mắt, trong lòng tự nhủ: "Quả nhiên, có tiền không nhất định hạnh phúc, nhưng có tiền thật sự thoải mái. . ."
Hồng hài nhi vừa bắt đầu đi máy bay thì có chút hưng phấn, nhưng sau khi bay lên thì mặt chán chường nói với Phương Chính: "Sư phụ, cái đồ chơi này không có gì hay cả, còn không bằng con bay đâu. Sớm biết thế này, ta mang theo ngươi bay, hai ta có thể tiết kiệm được không ít tiền vé máy bay."
Phương Chính trực tiếp liếc hắn một cái, nói: "Nhập cảnh phải đi hải quan, các loại thủ tục đăng ký lằng nhằng. Thiếu một khâu, nhập cảnh sau sẽ phiền phức. Đương nhiên, nếu như chúng ta lén lút chơi, thì cũng được, nhưng lần này là làm việc, vẫn là cứ thật thà đi."
Hồng hài nhi bĩu môi nói: "Phiền phức..."
Một nửa ghế còn lại ngồi một người nước ngoài, cũng không biết có biết tiếng Hán hay không, dù sao liếc Phương Chính một cái, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tên ngốc.
Phương Chính không hiểu, làm gì mà nhìn hắn như thế?
Tiếp đó nghe người nước ngoài nói với một cô gái khác bằng tiếng Anh: "Cái một lớn một nhỏ này có bệnh."
"A, Khang Ân, bọn họ nói cái gì? Sao ngươi lại kích động như vậy." Cô gái người nước ngoài khác hỏi.
Khang Ân sững sờ, ánh mắt có chút mơ hồ, rõ ràng, hắn hiểu một chút tiếng Trung, nhưng cũng không nhiều, cũng không nghe rõ. Thế là lẩm bẩm một chút rồi nói: "Đứa bé kia nói muốn khiêng máy bay lén qua YDL."
Lynda nghe xong, bật cười nói: "Lời một đứa trẻ mà anh cũng tin, thôi nào, anh nên đi ngủ đi."
Khang Ân nhíu mày nói: "Lời trẻ con thì ngây thơ, nhưng cũng hay nói thật. Tôi nghi ngờ, hai người bọn họ có vấn đề, không lén qua thì cũng có vấn đề. Anh biết đấy, tôi phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho chuyến đi này của em."
"Thôi được rồi, Khang Ân, anh suy nghĩ nhiều rồi, ngủ đi." Nói xong, cô gái dựa vào ghế ngủ.
Nhưng Khang Ân lại như đang rình trộm nhìn chằm chằm Phương Chính và Hồng hài nhi, nhìn hai người mà toàn thân mất tự nhiên.
Hồng hài nhi thầm nói: "Chờ ta trở về, nhất định phải dùng một cái nồi thật to, dùng lửa lớn, hầm thật nhiều người Tây Dương Đại Hồ Tử cho lũ tiểu yêu ăn."
Phương Chính trực tiếp cho hắn một cái bạt tai, cười mắng: "Ngươi cái đồ con nít, người ta không hiểu tiếng Trung, nghe nhầm ý tứ, ngươi lại không thấy ngại thù hận sao?"
Nhưng nghe nói như vậy, Đại Hồ Tử càng thêm căng thẳng, một mực nhìn chằm chằm Phương Chính và Hồng hài nhi.
Phương Chính và Hồng hài nhi là vừa sáng sớm xuất phát, ở trên núi ngủ một đêm, cho nên ban ngày cũng không đặc biệt buồn ngủ. Nhưng từ vùng núi Đông Bắc bị giày vò đến sân bay Tứ Cửu Thành, thì cũng đã là buổi tối. Buổi tối, người sẽ dễ mệt, Hồng hài nhi vô tâm vô tư, lại cảm thấy nhàm chán, nằm ở đó liền ngủ.
Phương Chính ban đầu cũng muốn ngủ, kết quả lại nhìn thấy Đại Hồ Tử ở kia trợn mắt thổi râu ria, cứ nhìn Phương Chính hai người, y như đang đề phòng cướp.
Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng tự nhủ: "Mắt to như thế, ta không tin ngươi có thể trừng một đêm!"
Mười tiếng nói chậm không chậm, nói nhanh cũng không nhanh, ngủ một giấc dậy, tỉnh dậy ăn chút đồ rồi lại nói chuyện phiếm là xong.
Máy bay hạ cánh, Phương Chính liền hối hận đã dạy dỗ Hồng hài nhi, bởi vì...
Phía trước, Đại Hồ Tử nói gì đó với hai nhân viên an ninh, hai viên cảnh sát lập tức đi tới, một tràng nói luyên thuyên, Phương Chính nghe ra, Đại Hồ Tử nghe được Hồng hài nhi nói phải dùng lửa lớn, cho rằng muốn phóng hỏa đốt máy bay, cho nên nhìn chằm chằm Phương Chính và Hồng hài nhi cả một đêm! Máy bay vừa hạ cánh đã báo cảnh sát.
Nhìn Đại Hồ Tử mặt mũi mệt mỏi, quầng thâm mắt đều thâm hết cả, Phương Chính cuối cùng đã hiểu con hàng này vì sao mười tiếng đồng hồ trừng một phát cầu mắt đỏ máu cũng không chớp, tình cảm là luôn phòng bị bọn họ phóng hỏa đốt máy bay đấy!
Phương Chính thật sự không biết nên đánh giá thế nào về cái anh chàng Khang Ân này, nói hắn là sống Lôi Phong? Hay là ngốc một cách đáng yêu?
Cuối cùng, sau khi cảnh sát xác nhận tình hình, đang chuẩn bị thả người đi, thì bên kia có một người đàn ông như sao băng chạy tới, người chưa tới tiếng cười đã đến trước: "Ôi, đây không phải đại sư Phương Chính sao? Sao thế? Các người có ý kiến với YDL của chúng tôi à? Mà lại muốn đốt máy bay? Tôi nghe nói mấy hòa thượng các anh có thói quen tự thiêu, chẳng lẽ bây giờ thịnh hành hỏa táng ở trong khoang máy bay à?"
Thanh âm này nghe thật là chói tai, rõ ràng là đang nguyền rủa người ta chết! Tuyệt không lịch sự!
Phương Chính chân mày hơi nhíu lại, Hồng hài nhi thì mặt mày chán ghét, hai người nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông âu phục giày da, trên tóc không biết chải bao nhiêu dầu, bóng loáng lạ thường. Da mặt người đàn ông trắng bóc, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích nghiêm trọng.
Người đàn ông đi tới rồi nói với hai viên cảnh sát: "Vị này là hòa thượng Trung Quốc, rất thích nghịch lửa, tôi đề nghị vẫn nên điều tra kỹ thì hơn."
Hai viên cảnh sát có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mang Phương Chính và Hồng hài nhi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận