Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 46: Chấn kinh: Phương trượng cùng sói vậy mà tại trên núi. . .

Chương 46: Kinh ngạc: Phương trượng cùng sói vậy mà ở trên núi...
Nhìn cây bồ đề, niệm kinh Phật, lòng xao động cuối cùng hoàn toàn tĩnh lặng trở lại, không còn vướng bận. Đúng lúc này, Độc Lang trở về, báo tin đã đưa đến.
Phương Chính càng thêm yên tâm, lúc này mới mở bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong là một chiếc hộp điện thoại tinh xảo!
"Điện thoại đẹp quá! Đây là điện thoại nhãn hiệu Xài Một Chút sao? Ha ha, nghe nói điện thoại di động quốc sản này 'ngưu bức' đã lâu, không ngờ ta cũng có ngày được dùng. Cái điện thoại cũ kỹ của ta cuối cùng cũng có thể nghỉ hưu rồi." Phương Chính cười ha ha, lấy điện thoại di động ra. Nghiên cứu một hồi, mới nhét thẻ điện thoại cũ vào, theo hình ảnh khởi động máy tuyệt đẹp, cùng tiếng chuông khởi động máy du dương vang lên, Phương Chính có cảm giác như Tết đến!
Hắn vẫn mong có được một chiếc điện thoại tốt hơn, đáng tiếc, hệ thống không cho phép. Trông cậy vào người khác ư? Ở dưới núi hắn không có cha mẹ, trên núi thì không có tiền, hắn chỉ có thể nằm mơ mà thôi. Vạn lần không ngờ, giấc mơ lại thành sự thật!
"Ha ha, cuối cùng cũng có điện thoại di động mới, không tệ, không tệ! Ừm, đây có lẽ là thứ đáng tiền nhất trên người ta rồi, là ngươi đó!" Phương Chính nhìn Phật vạc trong tay, chiếc áo cà sa xanh nhạt, tấm biển hiệu đều là những bảo vật vô giá, nhưng những thứ này không thể bán, vì vậy mà chiếc điện thoại này, ngược lại trở thành hàng đáng tiền.
Hơn nữa, Phương Chính vốn là người trẻ tuổi, dù có được hệ thống, cũng không thể lập tức trở nên bình tĩnh, làm một vị hòa thượng an tĩnh được. Hắn vẫn là người trẻ tuổi thích những thứ mà lứa tuổi này ưa thích. Lấy ra Khai Quang Phù, trực tiếp dán lên chiếc điện thoại nhãn hiệu Xài Một Chút.
Khai Quang Phù bỗng nhiên nổ thành một vầng hào quang vàng, bao phủ chiếc điện thoại nhãn hiệu Xài Một Chút, sau đó quang mang thu lại, chui vào trong điện thoại.
Phương Chính vội vàng thử, phát hiện chiếc điện thoại này dường như không có gì thay đổi lớn.
"Hệ thống, ngươi chắc là ngươi cho ta chân linh phù chứ?" Phương Chính không ngừng nghịch điện thoại, điện thoại cao cấp thế này, hắn chưa từng được dùng bao giờ. Chỉ cảm thấy, màn hình hoạt động vô cùng mượt mà, các ứng dụng đều mở ngay tức thì, mà ánh sáng màn hình cũng làm mắt hắn cực kỳ thoải mái. Còn lại thì chẳng có cảm giác gì khác.
Đáng tiếc, hệ thống không phản hồi Phương Chính, Phương Chính liền từ bỏ, lại tiếp tục nghịch, tải Wechat mới, xem tin nhắn, quả nhiên Phương Vân Tĩnh nhắn lại cho hắn: "Đại sư, điện thoại chắc đến rồi chứ? Quà của chúng tôi thích không? Điện thoại của thầy trước đây tệ quá, chụp ảnh xấu tệ. Dùng điện thoại này, chụp hai tấm ảnh đẹp đẹp gửi cho chúng tôi xem đi, ha ha."
Phương Chính trả lời một câu: "Đa tạ các thí chủ quà tặng, có cơ hội đến trên núi chơi."
Đối phương không trả lời, chắc là không online.
Phương Chính cầm điện thoại, nghĩ nên chụp gì đây?
Đứng dưới gốc bồ đề, Phương Chính chắp tay trước ngực làm lễ, sau đó hẹn giờ chụp ảnh, tách một tiếng!
Rồi lại chụp một tấm ngoài cửa, sau đó ra khỏi chùa, đứng ở bên vách núi chụp một tấm... Lần đầu tiên dùng điện thoại tốt thế này để chụp ảnh, Phương Chính mải mê quên cả trời đất! Độc Lang từ đầu không hiểu Phương Chính đang làm gì, đến khi Phương Chính khoe khoang với nó, phong cách ảnh chụp nguyên bản đang rất giống tranh vẽ bỗng nhiên liền thay đổi.
Tấm đầu tiên, sau lưng Phương Chính là trời xanh mây trắng, còn có một cây tùng, Phương Chính mặt hiền hòa, tươi cười, tách!
Một cái đầu chó không biết từ đâu xuất hiện, che hơn nửa ống kính!
"Chó chết, xê ra! Che mất ống kính rồi!" Phương Chính trách mắng, Độc Lang lùi sang bên.
Lại chỉnh lại tư thế, chụp lại!
Tách!
Đầu chó chui ra từ dưới đũng quần của Phương Chính!
"Chó chết, ngươi không thể yên một chút sao? Tránh ra một bên đi, không cho phép tới gần phạm vi này!" Phương Chính thật sự bất đắc dĩ.
Tách!
Trong ảnh xuất hiện thêm một cái móng vuốt!
"Chó chết, ngươi ra phía sau ta đi, không cho phép thò đầu ra! Đúng rồi, cứ đứng ở gốc cây kia đi, không được nhúc nhích!" Sau khi xác định có thể che hoàn toàn cái bóng của Độc Lang, Phương Chính lại chụp!
Tách!
"Chó chết, ngươi... Ngươi có thể đừng cướp ống kính được không! Ai dạy ngươi cái dáng đó vậy, sao mà xinh thế!" Phương Chính sắp phát điên rồi, Độc Lang hoàn toàn không hề di chuyển vị trí, nhưng mà con chó này lại nằm sấp trên tảng đá, đứng thẳng người lên, chân phải đặt lên phía trước chân trái, tư thế y hệt như các người mẫu trên tạp chí... Thêm cái biểu tình, 'tiện hề hề', khiến người ta muốn cho nó mấy cái bạt tai!
Bị quấy rầy liên tục mấy lần, Phương Chính cũng từ bỏ, dứt khoát kéo Độc Lang vào, chụp ảnh chung!
Thế là, trong các tấm ảnh chụp, Phương Chính thì một tay chắp trước ngực, tay còn lại buông xuống dưới thân, đè cái đầu của con ngân Lang to xác đang không an phận kia xuống! Sợ nó lại giở trò quỷ quái. Cũng may Độc Lang cũng rất khôn, nhận được chỗ tốt rồi thì cũng không làm loạn nữa. Ngoan ngoãn phối hợp Phương Chính, lúc thì ngửa mặt lên trời như bậc vương giả, ngạo nghễ quần hùng, lúc thì nằm phục trước mặt Phương Chính, như thần khuyển hộ pháp. Độc Lang khi nghiêm túc thì bộc lộ ra mặt sói của mình, cao ngạo, lạnh lùng, khí chất bức người!
Phương Chính xem xong ảnh chụp, trong lòng ghen tị vô cùng, con vật này vậy mà so với hắn nổi bật hơn!
Cũng may, dù con Đại Lang này có chiếm spotlight, nhưng Phương Chính với sự hỗ trợ của con sói màu bạc trắng lớn như con bê con này, lại càng trở nên thoát tục, thần bí! Toàn bộ phong cảnh Nhất Chỉ sơn, cũng đẹp hơn rất nhiều.
Chụp một hơi hơn trăm tấm, Phương Chính mới thỏa thích chơi đùa. Đuổi Độc Lang đi, Phương Chính lập tức gửi những tấm ảnh này cho Phương Vân Tĩnh, kết quả phía trên nhảy ra một khung chat, hỏi Phương Chính có muốn gửi ảnh gốc không. Phương Chính nghĩ một chút, trực tiếp chọn gửi ảnh gốc.
Phương Vân Tĩnh vừa mới online, thấy ảnh vừa gửi đến, liền tiện tay mở ra xem, kết quả Phương Vân Tĩnh giật mình, kêu lên: "Mã Quyên, cậu chắc là cậu mua điện thoại Xài Một Chút một ngàn một trăm tệ cho đại sư đó hả?"
Mã Quyên đang ngồi trên giường ăn vặt, nói: "Đúng vậy, sao thế? Chẳng phải chúng ta cùng nhau đi mua sao? Có vấn đề gì à?"
"Không thể nào? Điện thoại Xài Một Chút chụp ảnh lợi hại vậy sao? Cậu mau đến xem, đại sư chụp ảnh đẹp quá! Còn đẹp hơn ảnh chụp bằng máy xịn của tớ nữa." Phương Vân Tĩnh kêu lên.
Mã Quyên trèo lên giường của Phương Vân Tĩnh xem xét, gói khoai tây chiên trong tay đánh rơi xuống đất. Ảnh đã được mở ra trên máy tính, ở độ phân giải 1080, mà lại cực kỳ rõ ràng! Những bức ảnh này không thể gọi là đẹp, chỉ có thể nói độ chân thực cực cao! Rất thật! Thật như mắt thấy! Chứ không giống như ảnh chụp bình thường!
Ảnh chụp từ máy ảnh thông thường, ít nhiều sẽ có chút sai lệch, ảnh trong tấm hình và mắt thường nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Nhưng những tấm ảnh này, lại giống hệt như những gì mắt thường thấy! Cực kỳ chân thực!
Mã Quyên thử phóng to ảnh, kết quả hai người kinh hãi phát hiện, tấm ảnh này vẫn có thể phóng to tiếp! Thậm chí còn nhìn rõ được cả lỗ chân lông trên mặt Phương Chính! Những sợi lông tơ trên đầu của Độc Lang, một mảng lông màu bạc trắng rơi trên bông tuyết cũng nhìn rõ hoa văn! Một cái cây rất nhỏ ở xa xa cũng có thể phóng to đến mức nhìn thấy cả một con sóc béo múp đáng yêu trên đó!
Đến đây thì hai người đều mắt tròn mắt dẹt!
"Vân Tĩnh, có phải chúng ta bị đại sư lừa rồi không? Chẳng lẽ thầy dùng máy ảnh DSLR siêu xịn chụp hả? Nhưng mà tớ cũng chưa nghe ai nói máy DSLR lại lợi hại đến thế cả." Mã Quyên nói.
Phương Vân Tĩnh gật đầu nói: "Tớ cũng thấy khó hiểu, chỗ đáng sợ không phải cái đó, mà là cách nén ảnh này! Có thể phóng to như thế, độ phân giải của ảnh chắc phải cao đến kinh khủng, nhưng mà dung lượng chỉ có mười mê thôi! Thật sự không hợp lý mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận