Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 638: Theo ta đi!

Chương 638: Theo ta đi!
Cho nên, Phương Chính chỉ cần mở thiên nhãn quét bốn phía, nếu phát hiện không đúng, tùy thời có thể xuất thủ. Bởi vậy, hắn cũng không bối rối.
"Nguy cơ càng đến gần, khoảng cách nhân quả càng gần, ngươi càng dễ dàng vượt qua. Uy lực thiên nhãn trước mắt của ngươi, trước loại đại tai nạn này, có thể nhìn thấy hình ảnh trước một phút." Hệ thống nhắc nhở.
Phương Chính lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, bất quá hiện trường một mảnh bối rối, hoảng sợ, mọi người vốn đang khoe khoang, vênh váo đắc ý trước đó, giờ đối mặt thiên tai, đối mặt tử vong đều mất hết chủ tâm, từng người co rúm thành một đoàn, run lẩy bẩy, không nhúc nhích được.
Phương Chính biết, bọn họ cần phải trấn tĩnh lại, nếu không cái trạng thái này ra ngoài cũng dễ gặp chuyện không may.
Đúng lúc này, Khương Quân đang ngồi hàng sau bỗng nhiên đứng lên, dùng giọng nói hùng hậu, tràn đầy sức lực hô: "Mọi người đừng sợ, đừng hoảng loạn, ta là cảnh sát, ta sẽ bảo vệ an toàn cho mọi người. Xin mọi người mở dây an toàn, xuống xe có trật tự. Đồng chí lái xe, còn có thể mở cửa xe không?"
Giữa lúc đám người đang hoảng loạn, chợt nghe thấy có cảnh sát, trong nháy mắt đó, dường như nắm được hy vọng! Từng người ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Quân, rồi lại từng người ngây người ngay tại chỗ, hóa ra hắn là cảnh sát!
Nghĩ đến vừa rồi mọi người cùng nhau nói xấu về cảnh sát, lập tức ai nấy mặt đỏ tới mang tai. Bọn họ biết, những điều bọn họ nói đều là tin đồn, nhưng vì làm đề tài nói chuyện, vì sĩ diện hão, nên đã đem ra nói. Thậm chí còn cố tình nói xấu cảnh sát ngay trước mặt cảnh sát. Trên thực tế, trong lòng họ cũng cho rằng cảnh sát vô dụng, chỉ ăn rồi ngồi, chỉ biết nhận tiền.
Nhưng khi đối mặt với sống chết, khi nguy cơ cận kề, một tiếng "Ta là cảnh sát" vang lên bên tai, họ bỗng nhiên có loại xúc động muốn khóc! Nỗi sợ hãi không có chỗ dựa, giữa biển khơi không biết bơi lội sắp chết ngạt, vậy mà trong tiếng "ta là cảnh sát" này đột nhiên trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, dường như đã có chỗ dựa.
Nhìn lại Khương Quân, một gương mặt cương nghị, ánh mắt kiên định, lòng mọi người càng thêm ổn định.
Phương Chính thấy vậy, trong lòng không khỏi cảm thán: "Không gặp tai nạn, ai sẽ biết ai tốt đây? Cảnh sát làm chuyện xấu đương nhiên có, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Mọi người ác cảm với cảnh sát cũng là vì những tin tức hiếm hoi tập trung lại, rồi từ đó biến thành đa số điều ác, sinh ra chán ghét cùng phẫn nộ. Nhưng thực chất trong lòng mọi người vẫn biết, trong tai nạn, trong nguy hiểm, cảnh sát vẫn là những người đáng tin cậy nhất. Nếu không thì vì sao cứ hễ có khó khăn là báo cảnh sát?"
Đúng lúc này, tài xế bèn nhoài người nhấn nút mở cửa, kết quả không có phản ứng, cười khổ nói: "Hỏng rồi, chắc phải mở cửa bằng tay."
Lời vừa nói ra, đám người vừa mới ổn định lại, lần nữa có chút bối rối.
Khương Quân lập tức nói: "Không sao, mở cửa bằng tay cũng đơn giản thôi, để ta!"
Nói xong, Khương Quân liền đi tới cửa, thuần thục thao tác, mở được cửa, sau đó người đầu tiên nhảy xuống xe, xem xét tình hình xung quanh. Địa chấn đã qua, dù thỉnh thoảng có đá vụn rơi xuống, nhưng cũng không nghiêm trọng. Xác định an toàn, Khương Quân mới nói: "Không có gì đâu, bên ngoài an toàn rồi, xuống đi. Nếu ta nhớ không lầm, phía sau tảng đá lớn kia, có một bãi đỗ xe tương đối rộng, ở đó an toàn hơn chút."
Nhưng khiến Khương Quân bất lực là, đám người ghé sát cửa sổ nhìn bên ngoài, thấy thỉnh thoảng đá vụn, mảnh gỗ vụn, đất đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, sợ đến mặt mày trắng bệch, cứng đờ không dám xuống xe.
Khương Quân sốt ruột: "Mọi người nhanh xuống xe đi, ở trong xe nguy hiểm hơn!"
Gã đeo kính khẩn trương nói: "Ra ngoài? Ra ngoài mà đá rơi xuống thì chẳng phải là ngay cả chỗ chắn cũng không có?"
Lưu tỷ cũng nói: "Đúng đấy, ở trong xe thì đá nhỏ không sao, ở ngoài hòn đá nhỏ cũng có thể đập chết người."
Rừng Mỹ Du tiếp lời: "Khương Quân, anh mau lên xe đi, ở ngoài nguy hiểm lắm."
Khương Quân cuống lên, nếu đường bị sập thì chẳng phải là mọi người đều muốn rơi xuống sao? Như thế mới nguy hiểm. . .
Đúng lúc này, mặt đất lại rung lắc, tất cả mọi người sợ hãi kêu lên rồi gục xuống ghế hoặc xuống đất. Phía ngoài ngọn núi lại có đá rơi xuống lốp bốp, khiến đám người kinh hoảng tột độ.
Khương Quân sốt ruột mà không có biện pháp gì, đúng lúc này một tiếng Phật hiệu vang lên: "A Di Đà Phật."
Tiếng Phật hiệu trung chính bình hòa, âm thanh giống như thần âm từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt xua tan hoảng loạn trong lòng mọi người, giúp mọi người bình tĩnh lại. Đương nhiên, Phương Chính cũng không có loại năng lực này, bất quá dẫn mọi người vào giấc mộng, cách ly nỗi sợ hãi vẫn có thể làm được. Đám người ngạc nhiên nhìn Phương Chính, không hiểu vì sao, khi nghe thấy tiếng Phật hiệu lại không hoảng loạn. Trấn tĩnh lại rồi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Khương Quân kinh ngạc nhìn Phương Chính một chút, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người có thể dùng một câu nói mà làm người ta bình tĩnh lại. Vô cùng bội phục Phương Chính, thầm nghĩ: "Xem thường tiểu hòa thượng này, xem ra đúng là cao tăng có tu hành Phật pháp."
Bất quá Khương Quân không rảnh quan tâm đến Phương Chính, tranh thủ thời gian thúc giục: "Mọi người mau xuống xe, theo ta đi, rời khỏi chỗ này sẽ an toàn."
Mọi người vẫn còn hơi do dự, bất quá cuối cùng cũng có người phản hồi, đó chính là tài xế và hướng dẫn viên. Sau khi hai người trấn tĩnh lại, đầu óc hỗn loạn cũng tan biến, hai người đều là người địa phương, ở vùng Tây Nam Trung Quốc hay có động đất, hai người ít nhiều đều học cách tự cứu trong động đất. Giờ bình tĩnh lại, cũng biết phải làm thế nào mới đúng.
Thế là tài xế nói: "Khương Quân nói đúng đấy, ở trong xe nguy hiểm hơn ngoài, mọi người mau xuống xe."
Hướng dẫn viên cũng nói: "Chúng tôi đều trải qua động đất, ở trong xe nguy hiểm quá, mọi người nghe theo sắp xếp, chúng ta có thể rời khỏi chỗ này. Đi lên bãi đỗ xe phía sau, địa thế ở đó rộng hơn, sẽ an toàn hơn."
Trong khi nói, tài xế và hướng dẫn viên đều xuống xe, nhưng những người khác vẫn có chút bất an.
Phương Chính biết, cần một người trong đám du khách đứng lên làm người dẫn đầu, thế là ánh mắt Phương Chính dừng lại ở Tần Lam, Phương Chính đi đến trước mặt Tần Lam, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, ngươi tin bần tăng và Khương thí chủ chứ?"
Tần Lam ngẩn người, vừa rồi nàng cũng sợ hãi, hiện tại thân thể vẫn còn run rẩy. Nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Phương Chính, lòng nàng trong nháy mắt bình tĩnh lại, thân thể cũng không còn run nữa, nhìn lại Khương Quân bên ngoài đầy vẻ chính trực, hàm răng khẽ cắn môi, đột nhiên gật đầu nói: "Ừ! Ta xuống xe cùng các ngươi."
Phương Chính cười, khẽ lùi lại, Tần Lam đi theo Phương Chính rời khỏi chỗ ngồi, xuống xe.
Có người thứ nhất làm gương, những người khác nhao nhao có phản ứng rồi đi theo ra khỏi xe buýt.
Khương Quân lập tức nhẹ nhõm thở ra, nói: "Mọi người có cái gì ba lô túi xách gì đó thì đội lên đầu, đi theo tôi, phải nhanh lên. Không ai biết dư chấn khi nào đến!" Khương Quân nói.
Đám người nhao nhao gật đầu, tài xế mở cửa khoang hành lý, mọi người nhao nhao lấy đồ đạc của mình ra, đi theo Khương Quân chạy về phía sau, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Khương Quân, dù cho thật sự có nguy hiểm tiến đến, Khương Quân cũng chưa chắc có thể đỡ được tảng đá đập vào, nhưng ngay lúc này, sự tự tin và trầm ổn mà Khương Quân thể hiện ra, cùng thân phận cảnh sát của anh, đã trở thành chỗ dựa tinh thần của mọi người. Dường như đi theo anh, liền có con đường sống vậy. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận