Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 631: Con sóc? Nấu a

"Chương 631: Con sóc? Nấu a"
Mà lúc này, Phương Chính, Hầu Tử, Độc Lang, Hồng Hài Nhi đang vây quanh con sóc, trừng mắt nhìn!
"Sư phụ, lúc đầu ấy, bên ngoài có náo nhiệt, chúng ta đều muốn đi xem. Là Tịnh Khoan nói phải dùng sinh mệnh bảo vệ cái bánh trung thu đầu tiên, sống chết không chịu ra ngoài. Chúng ta mới giao nhiệm vụ giữ bánh trung thu cho hắn, ra ngoài xem náo nhiệt. Cho nên, bánh trung thu không còn, Tịnh Khoan có trách nhiệm lớn nhất, ta cảm thấy tối nay có thể ăn món sóc nướng." Hồng Hài Nhi nói.
Độc Lang thọc vào bụng con sóc béo phì kia nói: "Nhìn gia hỏa này béo tròn, bỏ vào nồi cũng không cần cố thêm dầu, toàn là mỡ."
Con sóc nghe những lời này, đáng thương nhìn mọi người, nói: "Cái đó, ta... ta chỉ là đi ra xem một chút... Ai ngờ nó lập tức cháy khét. Sư phụ..."
"Sư phụ, chúng ta là người xuất gia, không thể s.á.t sinh chứ." Hầu Tử nói.
Con sóc lập tức cảm kích nhìn về phía Hầu Tử.
Hầu Tử cười hiền hòa với hắn, sau đó tiếp tục nói: "Sư đệ phạm sai lầm, đương nhiên phải xả thân để chuộc lỗi, chi bằng tự mình chọn kiểu nấu trong nồi đi."
Con sóc nghe xong, trợn tròn mắt, răng cửa lớn mài ken két run rẩy! Hắn biết ngay, cái tên Hầu Tử thối tha này giống sư phụ, cũng tính xấu!
Con sóc tội nghiệp nhìn Phương Chính, dù sao, quyết định của Phương Chính mới là quan trọng nhất.
Phương Chính nói: "Các ngươi nói đều có lý."
Con sóc lập tức trong lòng lạnh ngắt, luôn cảm thấy ánh mắt của đám gia hỏa này đầy thèm thuồng! Chẳng lẽ chỉ vì mình nhiều thịt một chút thôi sao? Đến mức đó sao? Đau lòng quá!
Phương Chính tiếp tục nói: "Bất quá, người ai cũng có lúc mắc sai lầm, không thể cứ phạm sai lầm là nấu, như vậy có chút vô nhân đạo. Hơn nữa, chùa chiền chúng ta nhân lực không nhiều, hôm nay hầm con sóc, ngày mai hầm Hầu Tử, ngày kia hầm sói, cuối cùng còn một ngày hầm hài tử à?"
Hồng Hài Nhi, Hầu Tử, Độc Lang nghe xong, đồng loạt rùng mình.
Con sóc lập tức giơ hai chân trước lên, mừng rỡ kêu: "Tán thành!"
Hồng Hài Nhi nói: "Sư phụ, vậy người nói phải xử lý thế nào?"
Phương Chính không nói gì, dường như đang nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Hồng Hài Nhi cười hắc hắc nói: "Sư phụ, con thấy tội chết có thể tha nhưng tội sống khó dung, Tịnh Khoan làm mất bánh trung thu, vậy thì phải đền bù bằng cách ăn chứ."
"Đồng ý!" Con sóc lập tức kêu lên, hắn sợ bị nấu, dù không bị hầm, chỉ với lũ sư huynh đệ vô đạo đức này, không chừng lại nghĩ ra trò quái gì, thế là liền giơ hai chân trước lên.
"Sư phụ, sư đệ đồng ý rồi." Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính gật đầu: "Tịnh Khoan, ngươi chuẩn bị bồi thường bao nhiêu?"
"Ít nhất cũng phải toàn bộ gia sản chứ. Chúng ta có nhiều bánh trung thu thế cơ mà..." Độc Lang xòe hai chân trước ra, nằm sấp xuống đất, vểnh mông lên làm dáng.
Mặt con sóc tối sầm lại, muốn lắc đầu, nhưng nhìn thấy Hầu Tử đang mài nồi, dáng vẻ muốn hầm thứ gì đó. Thế là con sóc khổ sở nói: "Được thôi, toàn bộ."
Ngay sau đó, trước mắt vèo một tiếng, mấy người xông ra hậu viện, con sóc đuổi theo xem xét, chỉ thấy Hồng Hài Nhi trèo lên cây, lật mông lên trong phòng của hắn, một tay một tay móc hạt thông gì đó. Con sóc Manh Manh mắt to khó hiểu, tình huống này sao nhìn có gì đó kỳ lạ nhỉ.
Một lát sau, móc xong, mấy sư đồ vô lương cầm hạt thông vừa đi vừa ăn, đi ngang qua con sóc thì mỗi người một câu:
"Cảm ơn nhé, Tịnh Khoan."
"Tịnh Khoan ngươi giỏi quá, giấu nhiều hàng lậu thế."
"Sư phụ, con đã nói rồi mà, tiểu đồ vật này hai hôm nay không ít nhét đồ vào nhà."
"Ừm ân... A Di Đà Phật."
Nhìn bóng lưng mấy người kia, Tịnh Khoan đột nhiên tỉnh ngộ, hắn hình như bị lừa rồi!
"Các ngươi trả hạt thông cho ta!" Con sóc ngao một tiếng, đuổi theo.
Tiếp đó lại nhìn thấy tên hòa thượng vô lương kia dẫn theo Độc Lang, Hầu Tử, Hồng Hài Nhi cười ha ha chạy từ cửa sau, con sóc đuổi theo, mấy tên đó lại vòng qua cửa trước mà vào, cứ thế hết vòng này đến vòng khác. Con sóc tức giận oa oa kêu to...
Mọi người thì cười ha ha.
Cuối cùng, con sóc phát hiện không đuổi kịp, tức giận vẫy đuôi một cái, chui vào ổ, đóng cửa lại! Không thèm chơi với đám người xấu hay trêu con sóc này nữa!
Hồng Hài Nhi ở phía dưới gọi con sóc một hồi, con sóc căn bản không hé răng, không ra.
"Sư phụ, tiểu gia hỏa này hình như giận rồi." Độc Lang ngẩng đầu nhìn biệt thự lớn của con sóc nói.
Phương Chính gật đầu: "Ừm, có vẻ là giận rồi."
"Phải làm sao? Có cần trả lại cho nó chút gì không?" Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính lắc đầu: "Không cần, một lát nữa vi sư sẽ có cách làm cho tiểu đồ vật ra ngoài."
"Cách gì?" Độc Lang, Hầu Tử, Hồng Hài Nhi tò mò hỏi.
Phương Chính cười nói: "Để bần tăng nghĩ đã..."
"Haizzz..." Mấy tên bó tay rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân, còn có chút thở hồng hộc, ai vội vàng vậy?
Phương Chính đi ra ngoài xem, thì thấy Trần Kim Nhi tử Trần Long một đường chạy nhanh đến, vừa thấy Phương Chính liền cười ha ha, dọa cho Phương Chính cứ tưởng người anh em này bị bệnh, suýt chút nữa đóng cửa thả Tịnh Pháp.
Chỉ nghe Trần Long cười lớn nói: "Ha ha, ta là người đầu tiên đến chùa! Phương Chính trụ trì, cái này là lễ, cả nhà chúng ta đưa bánh trung thu đến cho ngươi. Chúc chùa ngươi hương khói ngày càng thịnh, ha ha..."
Phương Chính sững sờ, đây là tặng quà sao?
Hồng Hài Nhi, Độc Lang, Hầu Tử ba người nhìn chằm chằm hộp bánh trung thu, mắt ai cũng sáng rực, bánh trung thu nhà mình làm thì vừa xấu vừa khét, không ăn được. Nhìn bánh trung thu trong tay Trần Long, hộp quà to như thế này, chưa ăn bánh trung thu đã no một nửa vì cái hộp rồi. Ai cũng thầm nuốt nước bọt, Hồng Hài Nhi nhìn Phương Chính, đáng thương hỏi: "Sư phụ, có nhận không?"
"Nhận, chỉ là một hộp bánh trung thu thôi mà, có phải đồ gì đáng giá đâu." Trần Long vội vàng đưa qua.
Cái bánh trung thu này nhìn là biết không rẻ rồi, nhưng đây dù sao cũng là chút tấm lòng của Trần Long, nhận cũng nên nhận. Hơn nữa, Phương Chính tự hỏi đã cứu cả nhà họ một mạng, nhận chút đồ cũng thấy thoải mái. Thế là gật đầu: "Vậy thì nhận vậy."
Hồng Hài Nhi lập tức nhận lấy hộp bánh trung thu, mặt mày hớn hở mở hộp bánh ra, thì thấy hộp to như vậy, mở ra một tầng bao lớn giả, còn có giấy bọc nhỏ màu vàng, bên trong còn có hộp gấm vàng, trong hộp gấm còn có vải gấm bọc, mở ra thêm lớp giấy dán, cuối cùng Hồng Hài Nhi kinh ngạc phát hiện, thế mà chỉ có bốn cái bánh trung thu! Mặt ngơ ngác nói: "Sư phụ, hộp to như vậy mà chỉ có bốn cái bánh trung thu! Thế này quá ít rồi! Chia cũng không đủ!"
Phương Chính cũng ngây ra, vốn tưởng hộp to thế này kiểu gì cũng phải mười mấy hai mươi cái bánh trung thu, bánh trung thu chùa còn thiếu cũng coi như là ổn thỏa. Kết quả xem ra, người cũng không đủ, đây là định tranh nhau vì bánh trung thu, quyết đấu sống còn hay sao?
Trần Long cũng ngẩn người, lúc mua bánh trung thu chỉ chọn loại đắt nhất, không nghĩ tới vấn đề số lượng. Dù sao thì đồ này cũng là quà biếu, ai còn nghĩ tới chuyện mỗi người một cái làm gì? Kết quả, tình hình trước mắt, hình như thật sự cần mỗi người một cái mới phải, khó xử thật...
"Thí chủ, không đủ chia rồi." Hồng Hài Nhi phàn nàn.
Phương Chính lập tức lúng túng, giơ tay lên cho Hồng Hài Nhi một cái bạt tai, có bánh trung thu là tốt lắm rồi, còn nói câu này! Cái đồ đệ bại gia này, thật là mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận