Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 767: Trụ trì tức giận

"Chương 767: Trụ trì tức giậnNói xong, Phương Chính xoay người rời đi...
“Không phải chứ? Ba ngày không ăn cơm?” Mấy tên nhóc kia lập tức nháo nhào, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đứa nào cũng cuống lên như kiến bò trên chảo nóng, đây là muốn c·h·ế·t sói, khỉ, sóc, còn muốn kéo theo cả một đại yêu quái nữa à!
Khỉ không nhịn được, hỏi: "Sư phụ, ngươi xác định đây là Tích Cốc, chứ không phải là hàng yêu phục ma đấy?"
Phương Chính quay đầu khẽ mỉm cười nói: "Yêu ma à? Cũng đúng, dạo gần đây chùa chiền của chúng ta nhiều kẻ nói dối như ma, tham ăn như yêu, chúng ta nhân cơ hội bỏ đói chúng nó!"
Lời đã nói đến mức này rồi, mấy đồ vật nhỏ trong nháy mắt hiểu ra, đây là bị phát hiện rồi!
Sóc nhảy xuống, thấp giọng hỏi: "Sư huynh, sư đệ, chúng ta còn diễn nữa không?"
"Diễn cái rắm! Lộ hết rồi! Còn diễn nữa, thật sự sẽ bị đói c·h·ế·t." Hồng hài nhi mắng, sau đó oán giận: "Mấy người các ngươi sơ hở đầy mình, ai..."
"Này sao có thể trách bọn ta được? Ta hóp bụng mệt muốn c·h·ế·t được không?" Sóc ủy khuất nói.
"Thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này, ta thấy, chúng ta có nên làm gì đó không?" Khỉ nói.
"Làm gì?" Sóc hỏi.
"X·i·n ·l·ỗ·i!" Khỉ nói.
"X·i·n ·l·ỗ·i? Chuyện đó tuyệt đối không thể!" Độc Lang đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: "Ta là một Lang vương vĩ đại! Ta có lòng kiêu hãnh của ta! Sao có thể đi x·i·n ·l·ỗ·i? Không thể có chuyện đó!"
Ục ục ục...
Lúc này bụng của Độc Lang phát ra tiếng kêu kháng nghị.
Sau đó Độc Lang không hề để ý, nhanh chân như sao băng chạy về phía t·h·iền phòng của Phương Chính.
"Sư huynh, ngươi làm gì vậy?" Sóc hỏi.
Khỉ nói: "Có lẽ hắn không chịu nổi, muốn đi lý luận với sư phụ?"
Hồng hài nhi nói: "Nếu hắn dám lý luận với sư phụ quá một giờ, ta xin bái hắn làm đầu lĩnh!"
Tiếng nói vừa dứt, đã thấy Độc Lang đột ngột ghé vào cửa t·h·iền phòng của Phương Chính, rên rỉ nói: "Sư phụ, con sai rồi, không nên nói dối... Người biết con mà, đầu óc con không được lanh lợi, không có nhiều mưu ma chước quỷ. Chủ ý này đều là của bọn hắn nghĩ, không liên quan đến con..."
"Ta — cỏ!" Những người đang rất mong đợi là Hồng hài nhi, Khỉ, sóc trăm miệng một lời chửi, bọn họ sao cũng không thể ngờ được, Độc Lang thường ngày trông có hơi ngờ nghệch, ngoài t·r·u·n·g thành ra thì chỉ là một tên đần độn, vậy mà đột nhiên lại có một chiêu bán đứng đồng đội! Mấy tên lập tức bổ sung một câu: "Vô sỉ!"
Sau đó mấy tên nhìn nhau, một khắc sau, bất kể là chân dài hay chân ngắn, đều dang chân ra, chạy ào đến, cùng nhau quỳ xuống đất dập đầu, sau đó trăm miệng một lời kêu lên: "Sư phụ ơi, đều là chủ ý của sư huynh, không liên quan đến bọn con đâu ạ! Đại sư huynh không gật đầu, ai dám cầm đầu cơ chứ!" Sau đó cả bọn đồng loạt chỉ vào Độc Lang!
Vừa mới còn có chút đắc ý, tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh Độc Lang, trong nháy mắt hóa đá, đây là muốn bị đồng bọn chửi thành chó rồi!
"Bữa tối hôm nay của các ngươi bị hủy bỏ!" Thanh âm của Phương Chính từ trong t·h·iền phòng truyền ra, trong giọng nói mang theo vài phần nghiêm khắc. Mấy tên lập tức ủ rũ như sương đánh cà, vừa đi vừa oán giận lẫn nhau.
"Nói sớm đừng bày trò tính toán, mưu trí, khôn ngoan, thật ra chúng ta há miệng xin, có thể còn xin được nhiều hơn ấy." Sóc sờ vào cái bụng, vốn đã hóp lại, bây giờ trông có vẻ muốn đói đến xẹp lép.
"Nói sớm đừng tính toán, bày trò, mưu trí, khôn ngoan muốn chơi trò cao siêu, mấy người các ngươi diễn kịch cũng không biết diễn, ai... Thảo nào lần nào nói dối cũng là ta bị chịu trận." Hồng hài nhi đắc ý gật gù, cực kỳ thất vọng với đám sư huynh đệ này.
Độc Lang liếc hai tên kia nói: "Ta cảm thấy, sư phụ giận không chỉ vì chuyện này."
Khỉ nói: "Sư phụ tức giận sao?"
Độc Lang gật đầu nói: "Ừ, ta cảm thấy vậy. Bình thường ông ấy chỉ trêu chọc chúng ta một chút thôi, nhưng lần này thật sự giận rồi, chẳng lẽ chúng ta đã làm gì quá đáng sao?"
"Chúng ta chỉ muốn ăn thêm một chút thôi mà, không đến mức thế chứ?" Sóc nói.
Hồng hài nhi nói: "Không chỉ có thế đâu... Ông ấy đâu phải người nhỏ mọn như vậy, cùng lắm thì chỉ hại chúng ta một chút là cùng. Lần này đóng cửa, hờn dỗi là ý gì?"
Khỉ buông tay, tỏ vẻ không hiểu.
Đêm đó, Phương Chính thật sự không đi ra, khỉ lén lút đến hỏi, Phương Chính cũng không thèm để ý. Hồng hài nhi đem một phần măng đến cho Phương Chính, kết quả Phương Chính cũng không ăn...
Phương Chính không ăn, cả chùa chiền lập tức có chút căng thẳng.
Độc Lang là người đầu tiên không ăn theo, khỉ thấy thế cũng không ăn, Hồng hài nhi thì đang suy nghĩ có nên ăn hay không, sóc ôm hạt thông nhìn Độc Lang, lại nhìn Khỉ, cuối cùng nhìn sang Hồng hài nhi, mấy lần đưa lên miệng rồi lại buông xuống, cuối cùng vẫn là buông xuống, về ổ ngủ đây, vừa lẩm bẩm: "Ngủ thiếp đi thì sẽ không thấy đói... Ngày mai tỉnh dậy, sư phụ chắc sẽ không giận nữa."
Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, Phương Chính sờ sờ bụng, tối qua không ăn cơm, vẫn là đói đến hoa mắt chóng mặt.
Bất quá Phương Chính cũng không hối hận, hành vi hôm qua của đám đệ tử này, hoàn toàn khiến hắn tức giận thật sự! Về phần vì sao, Phương Chính không muốn nói, chỉ là muốn để mấy đứa nhóc đó tự suy nghĩ thật kỹ, ngẫm cho ra lẽ.
Vừa mở cửa phòng ra, Phương Chính liền ngẩn người.
Chỉ thấy từ trái qua phải, Độc Lang, sóc, Khỉ, Hồng hài nhi bốn đứa nhóc xếp thành một hàng, hoặc ngồi xổm, hoặc đứng, đang tội nghiệp chờ hắn trước cửa.
Phương Chính liếc mắt nhìn bụng sóc, bụng phập phồng lên xuống, rõ ràng là không hề hóp lại, bụng cũng xẹp đi không ít, xem ra là cũng đói lắm rồi. Nhìn đám nhóc con này, Phương Chính cũng thấy đau lòng, chuyện này không khỏi khiến hắn nhớ đến Nhất Chỉ thiền sư, nhớ lại lúc trước khi mình phạm lỗi, Nhất Chỉ thiền sư đã xử lý như thế nào nhỉ?
Nghĩ đến đây, Phương Chính bỗng nhiên bật cười.
Thấy Phương Chính cười, mấy tên nhóc kia đồng thời nhẹ nhàng thở ra, mây đen cuối cùng cũng tan, buổi sáng hôm nay cũng không uổng công đợi chờ!
Lúc này Phương Chính mới nói: "Tịnh Tâm, đi nấu nước đi, buổi sáng hôm nay chúng ta ăn sủi cảo."
Hồng hài nhi vừa nghe thấy, lập tức vui vẻ, suýt nữa thì nhảy cẫng lên, không hề lười biếng, càng không chần chừ, đáp lời xong, nhanh chân chạy vào phòng bếp.
Độc Lang, Khỉ, Sóc lập tức căng thẳng nhìn Phương Chính, ai cũng mang theo chút hưng phấn.
Phương Chính cười nói: "Tịnh Pháp và Tịnh Khoan đi chuẩn bị thêm ít củi nhé, Tịnh Chân, con theo vi sư đi gióng chuông đánh trống."
Theo mệnh lệnh của Phương Chính được đưa ra, ba tên nhóc, lần đầu tiên từ trước đến nay không hề kéo dài, đều hăm hở làm theo, vẻ mặt vui vẻ, Phương Chính nhìn trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Mở cánh cửa lớn của chùa, đi trên cầu Nại Hà, nhìn đám mây mù cuồn cuộn từ trên ao Thiên Long bay ra, trong mờ ảo, hắn như nhìn thấy Nhất Chỉ thiền sư đang mỉm cười gật đầu với mình ở ao Thiên Long.
Phương Chính thấy thế, cũng nở nụ cười, thầm nghĩ: "Sư phụ từng nói, báo thù ngay tại chỗ, giận không quá đêm, cũ nhanh không qua một ngày, có như vậy mới có thể mỗi ngày đều có tâm tình tốt. Đệ tử phạm lỗi, không thể cứ giữ chặt mãi, trừng phạt cũng tốt, tức giận cũng được, mục đích chẳng qua cũng chỉ là để chúng nhận ra mình sai, biết sai mà sửa thôi. Chỉ cần đạt được mục đích, cần gì phải cứ khăng khăng đến cùng đâu? Mang lại ánh nắng cho người và mang đến niềm vui cho người, dù sao cũng tốt hơn là mang lại mây đen cho người, sẽ càng được người khác hoan nghênh và tôn trọng hơn. Bây giờ xem ra, đúng là như vậy..."
Khỉ gióng chuông, Phương Chính đánh trống, bất quá ngày hôm đó, mặt trời không hề mọc lên, ngược lại là mây đen giăng kín đỉnh đầu, gió bắc thổi mạnh, một mảng lớn màu trắng từ trên trời rơi xuống."
Bạn cần đăng nhập để bình luận