Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 793: Không muốn mặt

Cá ướp muối vội vàng lên tiếng: "Yên tâm đi, cái vị mặn này của ta trừ khi ta tự nguyện, nếu không thứ khác không nhiễm được đâu! Ta nghe Phật Tổ nói, vị mặn này của ta đặc biệt lắm, năng lực của ta đều nằm ở vị mặn này, nếu truyền cho người khác, chẳng phải ta thất nghiệp à?"
Phương Chính lúc này mới yên tâm, phất tay nói: "Ngươi có thể ở thiên Long ao, nhưng không được biến ao thành nước mặn cho ta. Tịnh Chân, con phụ trách nói cho hắn các quy tắc, nếu không tuân thủ quy tắc, bất cứ lúc nào ta sẽ mách! Chùa ta tuy nghèo, vại dưa muối vẫn có vài cái."
Cá ướp muối nghe xong, lập tức mừng như điên, nói cám ơn liên tục.
Chờ Phương Chính đi, cá ướp muối mới hoàn hồn, không đúng! Hắn vào thiên Long ao, đó là đang tạo phúc cho chùa mà! Nước ao biến thành thánh thủy Phật quang, tuyệt đối là có lợi lớn! Mà hắn là cá, ở trong nước, chẳng phải lẽ đương nhiên à? Sao đến đây rồi, hắn lại phải cảm ơn? Cái này... Kịch bản có hơi sai lệch rồi.
Mặc kệ cá ướp muối nghĩ gì, Hầu tử đến, xách hắn đi, tìm nơi không người, một Hầu tử cùng một cá nói chuyện.
Thật ra quy tắc Nhất Chỉ chùa cũng không nhiều, chủ yếu là nghe lời, không được làm sư phụ tức giận, phải văn minh lịch sự, không được vượt quá giới hạn đạo đức cơ bản, không được phá giới luật Phật môn cơ bản, còn lại tùy tiện.
Nghe các quy tắc ở đây, cá ướp muối vô cùng vui mừng, chỗ này rộng rãi hơn Linh Sơn nhiều!
Nhưng cá ướp muối lập tức phát hiện có chỗ không hợp lý, hỏi Hầu tử: "Sao các ngươi đều là đệ tử chùa này, đến chỗ ta, ngược lại không có danh phận đâu?"
"Muốn vào sư phụ chúng ta, không đơn giản vậy đâu. Ngươi cứ lo tu hành đi..." Lúc này đến lượt Hầu tử ngưu bức, hơi ngẩng đầu, phẩy tay áo rồi đi.
Cá ướp muối vuốt râu, chép miệng, nhìn chùa chiền, lại nhìn thiên Long ao, cười hắc hắc nói: "Không làm đệ tử còn tốt hơn, ta đã là cá chín ngàn tỷ năm, bái một tiểu hòa thượng làm sư phụ, thế thì còn ra cái gì là cá!"
Nghĩ tới đây, cá ướp muối lao ngay vào thiên Long ao, vui sướng bơi lội.
Nhưng hắn vui mừng chưa bao lâu, rất nhanh đã hiểu, khác biệt giữa đệ tử và hàng hóa - kẻ ngoại lai.
Mặt trời dần lặn, gió càng lúc càng mạnh. Tuyết không rơi nhưng gió lớn thổi tung bông tuyết trêп mặt đất, bay lượn giữa không trung, cảnh tượng chẳng khác gì tuyết rơi.
Nhưng việc này không liên quan lắm đến cá ướp muối, hắn nằm trêп mặt nước ao thiên Long, thoải mái nhàn nhã thổi bong bóng, lẩm bẩm: "Cái thời tiết chết tiệt, cái nơi chết tiệt này, cái linh khí chết tiệt, cái chùa miếu chết tiệt, cái ao chết tiệt này..."
Vừa mắng vừa mắng, cá ướp muối cảm thấy bụng kêu ùng ục, lập tức ngây người, sờ sờ bụng, thầm nói: "Đây là cái cảm giác gì?"
Sống chín ngàn tỷ năm, cá ướp muối ở Linh Sơn tự nhiên không cần ăn, mỗi ngày hấp thụ linh khí đất trời đã đủ. Nhưng đây là Địa Cầu, linh khí ở đây không bằng một phần vạn ức Linh Sơn! Nói cách khác, ở Linh Sơn hắn chỉ cần hít một hơi là có thể lót bụng, ngồi xuống mười phút là no. Nhưng thực tế là, ở Linh Sơn, trừ khi thèm, nếu không linh khí sẽ theo hơi thở, công pháp tu luyện, không ngừng lưu chuyển toàn thân, dinh dưỡng luôn đủ, cũng chẳng có cảm giác đói. Nhưng ở đây thì khác, linh khí trong không khí quá ít, căn bản không đủ để tự tiêu hao, thế là, cá ướp muối đã không biết bao nhiêu năm chưa từng cảm giác đói, rốt cuộc cũng đói bụng! Còn đói đến mức khiến hắn mộng bức!
Sờ bụng, ngẩn người hồi lâu, đột nhiên bật dậy, cười nói: "Ôi, là đói bụng! Hắc hắc, bao nhiêu năm rồi không có cảm giác này, chậc chậc... Cũng mới lạ đấy."
Cá ướp muối ha hả cười khúc khích, cười vài phút đồng hồ, bụng lại kêu.
Cá ướp muối lắc đầu nói: "Thôi, lấp đầy bụng đã rồi tính." Thế là, cá ướp muối há to miệng, hút!
Cùng lúc đó, một cơn gió lạnh từ phía tây bắc thổi đến, ào một tiếng, rót cho hắn một ngụm gió lạnh! Cá ướp muối chỉ thấy gió lạnh ùa vào, lạnh thấu cả bụng, dạ dày cũng theo run lên! Còn linh khí thì sao? Hoàn toàn không cảm giác được! Bất giác run rẩy, lúc này mới nhớ ra, thế giới này khác! Mà lại thần thông của hắn cũng bị phong!
Cá ướp muối lập tức hoảng, không có thần thông, không có linh khí, đói bụng rồi, phải làm sao? Ăn cơm? Cá ướp muối liếc mắt nhìn quanh, cũng không thấy cái gì ăn được! Chui xuống nước, tìm tôm tép? Kết quả chui xuống rồi, trong ao thiên Long ngoài bùn ra, không có một cọng lông nào. Mà lại dù có, cá ướp muối cũng ăn không trôi. Cá ướp muối trợn mắt há mồm, bụng kêu ùng ục, nhưng lại không tìm thấy gì ăn, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, trận gió này không giống gió vừa nãy, gió này thổi từ phía chùa đến, cá ướp muối theo bản năng hít vào, mắt liền híp lại, thầm nói: "Đây là mùi gạo tinh! Cơm nấu nước lã Vô Căn! Tê... Còn có mùi Hàn Trúc! Không đúng, còn có thứ khác! Thơm quá..."
Ngửi mùi hương đó, cá ướp muối bò lên bờ, vây cá như tay để sau lưng, dạo bộ, tản bộ, đi vào chùa. Bất tri bất giác đi tới cổng hậu viện...
Giờ phút này, trong hậu viện Nhất Chỉ chùa, Phương Chính, Độc Lang, Sóc, Hầu tử, Hồng Hài Nhi năm người đang ngồi quanh bàn, trêп bàn đặt một thau cơm lớn và hai bát. Một bát măng luộc, một bát rau xanh xào. Dù không nhiều món, nhìn thôi cũng thấy thèm.
Đặc biệt, mấy người này đang ăn rất khí thế.
Dưới đất Độc Lang cắm đầu vào thau cơm, bẹp bẹp ăn không thèm ngẩng đầu.
Trêп bàn Sóc hai má phồng tròn, ăn đến sảng khoái vô cùng.
Hầu tử tuy ăn chậm, nhưng cơm trong bát không hề ít, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Ngon quá."
Hồng Hài Nhi ăn cũng không chậm, gắp liên tục, vừa ăn vừa nói: "Sư phụ, trời lạnh, phải ăn nhiều vào! Ăn nhiều sẽ ấm người."
Một câu nói đó vừa cất lên, cá ướp muối chỉ cảm thấy không khí hít vào như mang vụn băng, lạnh cả người.
Cá ướp muối vừa đến, Phương Chính đã thấy rồi, nhưng hắn không nói gì, coi như không thấy.
Hồng Hài Nhi và những người khác cũng thấy, Phương Chính không nói gì, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không nói, cũng làm như không thấy. Đồng thời tăng tốc độ ăn cơm.
Cá ướp muối kiễng chân, ngửa đầu nhìn lên bàn, thấy một chậu cơm sắp hết, hắn rốt cuộc cũng sốt ruột, thầm nghĩ: "Cái này không thấy ta hả? Sao có thể?"
"Khụ khụ..." Cá ướp muối ho khan một tiếng, muốn gây sự chú ý của mọi người. Hắn thấy, các ngươi đang ăn cơm, nhưng có khách đến, các ngươi chẳng lẽ lại không mời khách ăn một miếng sao? Không thì cái tình này không được á... Ít nhất, cá ướp muối trước kia hay dùng chiêu này, mặt dày mày dạn ăn ké mấy bữa cơm.
Nhưng mà, trước mắt mấy người này vậy mà không hề phản ứng! Trừ ăn nhanh hơn ra, dường như hắn chỉ là không khí!
Cá ướp muối có dự cảm không hay, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lại gặp phải cái loại không muốn mặt mà còn không biết xấu hổ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận