Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 605: Mùa thu hương vị

Phương Chính vội vàng lên tiếng, các con sóc khác, Hầu tử, Hồng hài nhi, độc Lang cũng hùa theo đáp lại, chỉ là tiếng kêu có hơi kỳ quái.
Tiến vào vườn rau, Phương Chính chạy thẳng về góc Tây Bắc, từ xa đã thấy mấy cây mạ đặc biệt cao vút, trên ngọn treo lủng lẳng từng chùm quả màu vàng kim, trông như những chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn. Đèn lồng lay động theo gió, trông rất đẹp. Phương Chính lập tức chạy tới, hái một quả xuống, bóc lớp vỏ bên ngoài, để lộ ra bên trong một trái tròn màu vàng kim, to hơn cúc áo một chút. Đưa lên phía mặt trời soi, trông trong suốt và đẹp mắt. Cho vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, lớp vỏ vỡ ra, một vị ngọt đặc biệt lan tỏa khắp khoang miệng. Phương Chính theo bản năng nhắm mắt, đây là món ăn vặt mà hắn vô cùng yêu thích.
Ở vùng Đông Bắc, loại cây này được gọi là nấm mẹ con. Loại có màu vàng này được gọi là nấm mẹ con vàng. Về thành phần dinh dưỡng thì Phương Chính không rõ, chỉ nghe nói loại này có hàm lượng vitamin B cao hơn cả cà chua, cùng rất nhiều các nguyên tố vi lượng khác, ăn vào rất tốt cho cơ thể. Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng, với Phương Chính, chỉ cần ngon là được rồi.
Thế là Phương Chính không khách khí, hái một nắm lớn, nhét vào túi của Hầu tử. Con sóc thấy vậy cũng làm theo, hái một quả nấm mẹ con vàng bóc vỏ, bỏ vào miệng, thử nếm. Kết quả, mắt nó liền sáng lên, hưng phấn cầm hết quả này đến quả khác, ăn quên trời đất, hai má phính cả ra, mà tay vẫn tiếp tục vơ lấy, nhét đầy miệng!
Phương Chính biết, con vật nhỏ này lại tái phát bệnh cũ, bắt đầu tích trữ lương thực. Miệng nhét đầy mà chẳng hề nhai, cứ thế ngậm chặt. Phương Chính đưa tay cho nó một cái búng trán: "Đồ tham lam, không được ăn một mình!"
Con sóc ấm ức há miệng, muốn phun ra. Phương Chính, Hồng hài nhi, độc Lang, Hầu tử thấy thế liền đồng thanh nói: "Đừng nhả ra, ngươi cứ ngậm đi."
Con sóc càng thêm ấm ức nhìn Phương Chính, như muốn nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Phương Chính cạn lời, đồ đã ngậm trong miệng rồi, nhả ra ai mà ăn? Đúng là quá sức hố!
Chào tạm biệt Thu cô nương, Phương Chính dẫn theo mấy con vật nhỏ và Đàm Cử Quốc rồi đi thẳng tới nhà Vương Hữu Quý.
"Sư phụ, nhà Vương thí chủ có gì ngon sao? Con thấy nước miếng của người sắp chảy ra rồi kìa. Còn có thứ gì ngon hơn nấm mẹ con nữa sao?" Hồng hài nhi vừa bóc một quả nấm mẹ con bỏ vào miệng, hương vị đó thật sự rất tuyệt!
"Đương nhiên là có!" Hai mắt Phương Chính sáng lên, nấm mẹ con ngon thật, nhưng vẫn chưa phải là món mà hắn thích nhất. Thứ hắn thích nhất lại là một thứ rất khó tìm. Bởi vì trong thôn chẳng ai trồng, toàn là đồ dại… Sở dĩ đến thẳng nhà Vương Hữu Quý, là vì trước kia đã từng tìm thấy thứ đó trong vườn nhà ông ta. Lần này cũng chỉ là đến thử vận may thôi.
Tưởng Chu sư đồ vẫn chưa đi, vẫn ở nhà Vương Hữu Quý, mỗi ngày đánh cờ, trò chuyện với Vương Hữu Quý, còn làm vài món điêu khắc. Tưởng Chu sống những ngày tháng vô cùng thoải mái, có vẻ như không muốn rời khỏi Nhất Chỉ thôn. Nhưng chuyện này không liên quan đến Phương Chính, nên hắn cũng lười nghe ngóng.
Vương Hữu Quý thấy Phương Chính tới, lại còn mang theo túi, lập tức hiểu Phương Chính muốn gì, cười khổ nói: "Đến chậm rồi, bị mấy đứa ranh con hái hết rồi. Nếu muốn tìm thì mau chân lên, chậm chân là chẳng còn cọng lông nào đâu."
Phương Chính nghe xong thì sốt ruột, vội vàng dẫn theo đám đồ đệ, chạy hết nhà này sang nhà khác tìm.
"Sư phụ, rốt cuộc người đang tìm cái gì vậy?" Hồng hài nhi, độc Lang, Hầu tử, con sóc đều tò mò hỏi.
Phương Chính đáp: "Nói các ngươi cũng chẳng biết, haiz… Tìm đâu ra bây giờ?"
Tìm hết gần nửa thôn mà vẫn không thấy thứ mình muốn, cuối cùng Phương Chính đành phải trở về nhà dì, lấy hồng ngâm lạnh trong thùng nước, dưa chuột ra rồi cho vào miệng cắn một cái thật mạnh.
Dưa chuột giòn tan, thơm ngát, mùi hương lan tỏa khắp nơi, mang sẵn thuộc tính hàng hot. Cà chua thì khác, cà chua to vừa bỏ vào miệng, thịt quả dày mọng, cảm giác như đang ăn dưa hấu, cắn vào thì cảm thấy mềm mịn. Bên trong lại có nhiều nước, vừa hút nhẹ, cả miệng đều là nước cà chua, chua ngọt thanh mát đến tận đáy lòng.
Quả bi nhỏ thì trực tiếp ném vào miệng, nhai một cái, vị chua ngọt hòa quyện, ngon đến lạ. Cứ thế, cả đám ngồi trong sân nhà dì ăn uống thả phanh.
Nhưng Phương Chính vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện chưa tìm được thứ mình muốn, trong lòng hơi khó chịu…
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, sau đó, một giọng nói ngây thơ vang lên: "Anh Phương Chính ơi, Manh Manh mang đồ ăn ngon cho anh đây."
Phương Chính vừa quay đầu thì thấy con gái Tôn Tiền Trình là bé Manh Manh chạy tới, cái váy nhỏ của cô bé có một cái túi lớn ở phía trước. Túi này mùa đông dùng đựng pháo, mùa hè đựng đồ ăn vặt, rất tiện lợi.
Manh Manh chạy đến trước mặt Phương Chính, khuôn mặt ngây thơ, cất giọng: "Anh Phương Chính ơi, anh đoán xem Manh Manh mang Hắc Tinh tinh cho anh không?"
Nghe câu này, Hồng hài nhi, độc Lang, Hầu tử, con sóc đồng loạt trợn mắt, hỏi như vậy chẳng khác nào thừa, trừ khi người ta bị thiểu năng trí tuệ mới không đoán được.
Phương Chính không gật đầu cũng không lắc đầu, không thể lừa dối con bé, nhưng cũng không thể vạch trần nó, nếu không sẽ làm tổn thương cô bé. Huống chi, Phương Chính đã muốn nhảy cẫng lên rồi, Hắc Tinh tinh? Hắn vất vả tìm cả nửa thôn mà không thấy, tiểu gia hỏa này lại tìm được sao? Nhìn vạt áo của cô bé, quả nhiên là có dính cả những vết màu tím của Hắc Tinh tinh bị vỡ ra.
Phương Chính nuốt nước bọt hỏi: "Vậy Manh Manh có cho anh Hắc Tinh tinh không?"
"Có!" Cô bé quả nhiên rất thích lừa người khác, lập tức vui vẻ nhảy lên, sau đó từ trong túi lấy ra một nắm quả màu tím đen, nhỏ như móng tay út. Đặt hết vào tay Phương Chính, cô bé nghiêng đầu cười nói: "Ba ba nói anh Phương Chính thích ăn cái này nhất, hôm nay Manh Manh hái được nhiều lắm đấy! Nhà trưởng thôn bị con hái gần hết rồi, khanh khách…"
Phương Chính nghe xong thì hết cả nói, tình cảm là cái tiểu quỷ này đã đi trước một bước, "hạ thủ" với Hắc Tinh tinh nhà trưởng thôn trước hắn rồi. Đối với Manh Manh, Phương Chính thật không giận được, vì cô bé đáng yêu quá mà.
"Anh Phương Chính ăn nhanh đi, Manh Manh hái nhiều lắm đấy, trong túi con còn nè." Vừa nói, Manh Manh vừa chỉ vào cái túi nhỏ của mình cho Phương Chính xem, quả nhiên là vẫn còn rất nhiều.
Mà Hắc Tinh tinh không phải là một loại trái cây có thể sản xuất hàng loạt, hơn nữa nó cũng không được trồng, chất lượng không nói, chủ yếu là sản lượng không đồng đều. Có cây thì kết nhiều quả, có cây lại chỉ có lác đác vài quả. Muốn lấp đầy túi của Manh Manh thì thật không phải là chuyện dễ dàng.
Hắc Tinh tinh hay còn gọi là Long quỳ, Phương Chính cũng không biết nên gọi nó là hoa quả hay là thứ gì khác. Tóm lại, hương vị của nó rất đặc biệt, tuy nhỏ mà hương vị ngọt ngào, đủ sức chinh phục bất cứ ai. Đây chính là món ăn vặt ngon nhất trong mắt tất cả lũ trẻ Nhất Chỉ thôn, không có thứ hai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận