Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 694: Người nào nuôi cái gì chó

"Ngao ngao ngao ô ô ô..." Một tràng tiếng chó sủa vang lên, lát sau, Nhị Cáp phi như bay quay về, ôm lấy đùi nữ tử không chịu buông móng, ngồi ở đó, tủi thân ngao ô ngao ô kêu, đồng thời nhìn về phía sau rừng cây. Lát sau, Độc Lang hấp tấp bước chân ngắn chạy trở về. Nữ tử nhìn Nhị Cáp, nhìn kỹ lại, cũng không bị thương mà... Nữ tử vỗ vỗ đầu Nhị Cáp nói: "Ngươi cái đồ ngốc này, nó có làm gì ngươi đâu, ngươi sợ nó làm gì?" Nhị Cáp ôm chặt chân nữ tử, ngồi bệt dưới đất, sống chết không chịu lại gần phía trước, cũng không chịu đứng lên. Nữ tử thấy Nhị Cáp sợ hãi như vậy, biết sự tình không đơn giản, bực tức nói: "Hòa thượng, chó của ngươi đã làm gì chó của ta?" Phương Chính buông tay nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, cái này... Ngươi phải hỏi cẩu tài đi, ngươi hỏi bần tăng làm gì? Bần tăng vừa nãy cũng không có đi cùng a." Phương Chính mặt đầy ủy khuất nhìn nữ tử. Nữ tử ngẩn ra, nghĩ lại dường như cũng có lý, nhíu mày nói: "Ta không phải nữ thí chủ, ta tên Trương Tuệ Tuệ. Bất kể thế nào, chó của ngươi bắt nạt chó của ta, ngươi là chủ nhân, cũng có trách nhiệm. Nói một câu xin lỗi, có gì khó đâu?" Tiểu Thất che mặt, nói: "Tỷ tỷ, chuyện của chó thì cứ để chó giải quyết đi, tỷ lẫn vào làm gì?" "Ngươi tránh ra một bên, ngươi là phe nào vậy? Sao lúc nào cũng đối đầu với ta? Nhị Cáp nhà ta là chó anh hùng, sao có thể chịu ấm ức được?" Trương Tuệ Tuệ chống nạnh đứng đó, trừng mắt nhìn Phương Chính. Phương Chính bất đắc dĩ nhìn về phía Độc Lang, Độc Lang thấp giọng nói: "Yên tâm đi, không có chứng cứ... Ta dùng chính là sư đệ dạy ta chiêu Thiên Niên Sát. Tuy rằng ta không có ngón tay, nhưng móng vuốt của ta rất lợi hại... Đương nhiên, nếu nàng muốn giở trò lưu manh, thì có thể thấy được chút gì đó." Phương Chính nghe xong, chỉ muốn cho con chó này hai tát, đồ hỗn đản này, quả nhiên là kẻ không chịu thiệt, mới bị người ta khinh bỉ một chút đã lập tức thông đồng với người ta để sử dụng Thiên Niên Sát. Chuyện này thật đúng là... Có chủ nào thì có chó nấy! Nhưng Phương Chính biết, Độc Lang hoàn toàn sai rồi, Nhị Cáp người ta chưa mở linh trí, khinh bỉ ngươi một chút mà ngươi đã đánh người ta, quá đáng lắm rồi. Thế là Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, cái này đích xác là bần tăng sai, bần tăng thay nó xin lỗi thí chủ, thật xin lỗi." Trương Tuệ Tuệ lập tức ngây người, theo như nàng thấy, trên người cẩu không có vết thương, mà như tiểu Thất nói, chuyện của chó, không có thương vong thì chủ chó không cần phải nhúng tay vào. Nàng cũng chỉ là theo tính tình, tiện miệng nói thôi, thuần túy là thích gây sự, nhưng nàng vạn lần không nghĩ tới, Phương Chính thật sự xin lỗi. Nhìn vẻ mặt hiền lành của Phương Chính, một bụng hỏa khí của Trương Tuệ Tuệ không hiểu sao tan đi không ít, sau khi bình tĩnh lại, Trương Tuệ Tuệ nhớ đến đủ chuyện vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên. Sau đó, Trương Tuệ Tuệ cắn răng, hào phóng xoay người cúi chào nói: "Thật xin lỗi, tiểu hòa thượng. Ta... Ta dạo này gặp nhiều chuyện không vui, loạn xả giận." Phương Chính nghe vậy, khẽ lắc đầu nói: "Bần tăng ngược lại không sao, tiểu Thất là đàn ông còn nhường nhịn cô nương, bần tăng cũng là đàn ông, để thí chủ xả giận một chút, cũng không sao." Tiểu Thất nghe vậy, vẻ mặt như đang suy nghĩ sờ cằm: "Đàn ông, xả giận, đại sư, sao ta có cảm giác câu này quen tai thế..." Phương Chính ngẩn ra, cái gì quen hay không? Trương Tuệ Tuệ giơ tay tát một phát vào đầu tiểu Thất, mặt đỏ tới mang tai mà nói: "Ngươi cái đồ ngốc, sờ soạng lung tung cái gì vậy? Mau dắt chó sang một bên!" Sau đó tiểu Thất liền khổ sở mang Nhị Cáp đi. Trương Tuệ Tuệ thì đi đến bên cạnh Phương Chính, cười khổ nói: "Tiểu hòa thượng, chuyện lúc nãy, ta lại xin lỗi ngươi lần nữa nhé... Ta..." "Thí chủ, không cần đâu, tấm lòng là đủ, nói nữa cũng không còn ý nghĩa." Phương Chính đã nhìn ra, Trương Tuệ Tuệ này tuy mặc đồ rất nho nhã, nhưng thực chất tính tình nóng nảy, lúc bùng nổ có chút không để ý, nhưng khi tỉnh táo lại, vẫn phân biệt được phải trái. Nói tóm lại, Trương Tuệ Tuệ không phải người xấu, chỉ là có chút 'hai' thôi... Ừ, chủ nào chó nấy, thảo nào nàng thích nuôi Nhị Cáp. "Ha... Tiểu hòa thượng sảng khoái. Giới thiệu bản thân một chút, Trương Tuệ Tuệ." Trương Tuệ Tuệ quả nhiên là người rất dễ thay đổi, tính tình như cơn bão, qua đi là trời quang mây tạnh. Phương Chính nói: "Bần tăng pháp hiệu Phương Chính." "Phương Chính à... Phương Phương Chính Chính, tốt đấy." Trương Tuệ Tuệ cười nói: "Đúng rồi, ngươi là từ chùa chiền gần đây sao?" Phương Chính lắc đầu nói: "Bần tăng đến từ thành phố Hắc Hà." "A, vậy còn xa đấy." Trương Tuệ Tuệ nói. Sau đó hai người vừa đi vừa nói chuyện, Phương Chính hỏi Trương Tuệ Tuệ một chút về những chuyện xung quanh, muốn tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ, kết quả Trương Tuệ Tuệ nói một đống, nhưng những điều nàng nói lại chẳng liên quan gì đến câu trả lời mà hắn muốn. Ngược lại là cùng nhau đi đến đâu thì bất luận là nam nữ già trẻ, ai nấy dường như cũng quen biết Trương Tuệ Tuệ, đều nhao nhao chào hỏi nàng. Còn Trương Tuệ Tuệ thì dường như trút hết bực dọc lên người Phương Chính xong, lúc đối diện với mấy người này thì mỗi người đều nở nụ cười tươi rói chào đón, Phương Chính thật cảm thấy có phải mình đã không xem ngày khi ra ngoài hay không, mà xui xẻo tới mức thế này... Đi khoảng mười mấy phút sau, con Nhị Cáp hay quên kia lại tiến đến bên cạnh Độc Lang, lần này Độc Lang không thu thập nó nữa, mà dẫn nó đi chơi cùng. Một lớn một nhỏ hai con chó, trong nháy mắt tạo thành một khung cảnh đặc biệt tại công viên Rich... Nhìn hai cái đầu chó lúc nào cũng lè lưỡi chạy khắp nơi, thỉnh thoảng lại đứng thẳng lên, thậm chí xếp chồng lên nhau, Phương Chính, Trương Tuệ Tuệ, tiểu Thất đều cười muốn đau cả bụng. Từ chối lời mời của Trương Tuệ Tuệ, sau khi đưa tiễn Trương Tuệ Tuệ cùng tiểu Thất, Phương Chính mang theo Độc Lang tiếp tục đi dọc bờ sông, hắn tin chắc rằng mục tiêu của hắn nhất định sẽ xuất hiện ở nơi này, chí ít cũng phải có manh mối chứ. Kết quả là cứ đi dạo như vậy cho đến trưa, mà đến một người nhìn giống mục tiêu cũng không có. Cùng lúc đó, Trương Tuệ Tuệ dẫn theo tiểu Thất trên đường về nhà. Tiểu Thất khoa tay múa chân oa oa nói: "Tịnh Pháp thật là lợi hại nha! Rất đẹp trai nha! Lần đầu tiên ta nhìn thấy chó to thế này mà lại dịu dàng ngoan ngoãn, quan trọng hơn là nó thông minh hơn Nhị Cáp nhà mình nhiều, phảng phất nghe hiểu tiếng người vậy..." Trương Tuệ Tuệ nghe một hồi, cuối cùng không nhịn được, gõ vào đầu tiểu Thất: "Nó có lợi hại hơn nữa, cũng không bằng Nhị Cáp nhà ta. Nhị Cáp nhà ta đã cứu người đó!" Lời vừa nói ra, tiểu Thất lập tức cứng họng, theo sau lưng Trương Tuệ Tuệ xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Nếu có người gặp nguy, Tịnh Pháp sẽ cứu không? Chắc là sẽ đó..." Trương Tuệ Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thằng nhóc thúi, đừng có suy diễn linh tinh. Đâu phải con chó nào cũng có linh tính và dũng khí như thế... Đi, Nhị Cáp, về nhà! Nhị Cáp! Mày quay lại cho tao, không được lục thùng rác!" "Nhị Cáp, mày đi sai đường rồi! Đây không phải nhà mình!" "Nhị Cáp... Nhị Cáp!" Trong khu dân cư không ngừng vang lên tiếng kêu vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ của Trương Tuệ Tuệ, cùng với tiếng cười của tiểu Thất... Giữa trưa, Phương Chính cùng Độc Lang ăn chút gì đó, rồi tiếp tục chờ đợi, tiếp tục đi bộ trên đường phố. Cuối cùng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận